• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ hôm đó, Chúc Diêu quấn lấy sư phụ ba ngày, nhưng cuối cùng hắn cũng vẫn không có nhả ra. Mà nàng lại phát hiện càng nói tốt cho Vương Từ Chi, thì sư phụ cự tuyệt càng triệt để. Chúc Diêu có chút hoài nghi, có phải trước kia sư phụ từng bị đứa nhóc nghịch ngợm nào đó trêu chọc hay không.

Có điều hắn càng dụng tâm đốc thúc nàng tu luyện, cảnh giới của nàng cơ bản đã ổn định. Sư phụ nói không bao lâu nữa liền có thể trùng kích lên Kim Đan rồi. Chỉ là cuối cùng nàng cũng vẫn không có cơ hội để đợi đến Kết Đan.

Đệ tử Luyện Khí kỳ của Khâu Cổ Phái, trước khi Trúc Cơ đều cần xuống núi lịch luyện, do một đệ tử Trúc Cơ dẫn đầu. Đương nhiên là Vương Từ Chi cũng ở trong nhóm này. Tu tiên giả ra ngoài lịch luyện là phương thức tốt nhất để nâng cao tâm cảnh, mà Chúc Diêu chỉ trong một đêm liền Trúc Cơ, nên không có cơ hội như thế này. Cho nên lần này cho dù thế nào, nàng cũng muốn đi xem thử một chút. Sư phụ cũng không ngăn cản, chỉ là căn dặn nàng một số việc cần chú ý, xong liền cho nàng xuống núi.

Lúc nàng xuất hiện tại địa điểm tập hợp, trừ ánh mắt lóe sáng của Vương Từ Chi, thì khóe miệng Tử Mộ chân nhân lộ rõ có chút run rẩy, nhưng cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Sau đó đành phải đổi cho Nghiêm Nguyệt Hoành, vốn là người dẫn đội, đổi thành nàng.

Trong lúc Nghiêm Nguyệt Hoành còn tràn ngập oán niệm nhìn nàng, nàng đi thẳng về phía đội ngũ của mình. Những đệ tử Luyện Khí này được chia thành năm người một nhóm. Tử Mộ chưởng môn cũng rất thức thời, an bài nàng đến nhóm của Vương Từ Chi.

Chúc Diêu nhìn lại, phát hiện Tiêu Dật cũng ở trong đội ngũ của mình, liền đưa tay lên vỗ trán, đây đúng thật duyên phận thần kỳ a.

Chưởng môn vung tay lên, mấy chục mảng lá cây bay ra, chậm rãi biến thành một chiếc thuyền lá cây to lớn, xuất hiện trên quảng trường, giống y như chiếc thuyền lá cây hồi nàng mới tiến vào môn phái. Lúc trước nàng còn tưởng răng đây là pháp bảo gì đó, thì ra chỉ là phương tiện giao thông mà môn phái thường dùng thôi.

Tử Mộ ra lệnh một tiếng, tất cả đội ngũ bắt đầu xuất phát.

Là đội trưởng lâm thời, Chúc Diêu hô gọi đội ngũ của mình lên thuyền lá cây. Vương Từ Chi bái biệt sư phụ của mình, sau đó lại nói thêm vài câu gì đó với Nghiêm Nguyệt Hoành, cuối cùng leo lên thuyền. Chúc Diêu thấy mọi người đã đông đủ, lúc này mới dẫn động linh khí để thuyền lá bay lên, đuổi theo các nhóm phía trước.

Chỉ một lát sau đã rời khỏi sơn môn, phi hành trên biển lớn. Chúc Diêu quay lại nhìn thành viên của nhóm mình, ngoại trừ Vương Từ Chi và Tiêu Dật, hai người còn lại đều là nữ hài, bộ dáng cũng khoảng mười mấy tuổi, độ tuổi như hoa như ngọc. So với các nàng, Chúc Diêu chợt cảm thấy vô cùng oán niệm đối với tuổi tác của chính mình. Xem ra sư phụ khuyên bảo nàng mau chóng Kết Đan là vô cùng chính xác. Kim Đan chính là sự khác biệt giữa thành tiên và người phàm, sau khi Kết Đan, tuổi thọ sẽ kéo dài đến ngàn năm, như vậy thì tuổi tác sẽ không còn quan trọng nữa.

Chúc Diêu không quen biết với hai cô bé đó, chỉ đành trò chuyện cùng với Vương Từ Chi đang trợ giúp nàng ngự khí. "Này, tiểu quỷ, đệ vừa nói gì với tiểu tam vậy?"

Tiểu tam? Vương Từ Chi sững sờ, một lúc lâu sau mới hiểu được nàng đang nói tới Nghiêm Nguyệt Hoành, khẽ cười với nàng một cái, móc ra ngọc bài trên thân, "Là chuyện nhiệm vụ bên ngoài lần này của chúng ta."

"Nhiệm vụ?" Chúc Diêu thắc mắc, "Không phải là đi ra ngoài lịch luyện sao? Sao lại còn có nhiệm vụ?"

"Nhiệm vụ chính là nội dung lịch luyện a!" Cậu nhóc biểu lộ vẻ đương nhiên, "Mỗi một nhóm đều có một nhiệm vụ riêng."

"A!" Cái này không phải là đi công tác sao, nhiệt tình của Chúc Diêu nhất thời tiêu tan một nửa.

"Sau khi trở về, mỗi nhóm hoàn thành nhiệm vụ sẽ được môn phái phát thưởng tương ứng." Nhìn bộ dáng hữu khí vô lực của nàng, Vương Từ Chi hiếu kỳ nói: "Chúc Diêu tỷ tưởng là làm gì a?"

Khóe miệng Chúc Diêu giật một cái, yên lặng đem đề tài du sơn ngoạn thủy, ăn uống thả cửa, cùng việc hỏi cậu nhóc đi chơi ở đâu nuốt trở về.

"Khụ, nhiệm vụ của chúng ta là gì?" Chúc Diêu nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác.

Vương Từ Chi dẫn linh khí vào ngọc bài trong tay để xem xét nội dung, một lúc lâu sau mới nói, "... thì ra là ở hướng Tây Nam, có một trấn nhỏ phụ cận Úc U Thành, nghe nói trong trấn này trong vòng một tháng nay đã lần lượt mất tích gần năm mươi người. Nhiệm vụ của chúng ta cũng là đến đó tìm hiểu nguyên nhân."

Đặt tên là Úc U Thành bởi vì thành đó gần với Úc U Lâm. Do thường xuyên có tu giả tiến vào Úc U Lâm bắt linh sủng và thu thập linh dược nên Úc U Thành liền trở thành nơi tiếp tế cho các tu sĩ lớn nhất khu vực này. Mà nơi đến của nhiệm vụ là ở ngay tiểu trấn bên trên, cách Úc U Thành không đến mấy chục dặm.

Tiểu trấn tên là Úc Trấn, Chúc Diêu thuận miệng hỏi một câu, có phải còn có một trấn gọi là U Trấn hay không? Kết quả Vương Từ Chi thế mà gật đầu, U Trấn nằm ở phía Bắc cách đó không xa. Chúc Diêu yên lặng chửi thầm, khẩu vị lấy địa danh của nơi này thật đúng là thống nhất.

Nhân khẩu ở Úc Trấn không nhiều, người hay lui tới cũng chỉ là những tu giả muốn đến Úc U Thành đi qua, cho nên cũng không quá phồn hoa. Chúc Diêu đi một đường, đến tối thì đến tiểu trấn, vì để hành động được thuận tiện, Chúc Diêu đề nghị tất cả mọi người đổi y phục thành loại bình thường, tìm một khách trọ để nghỉ lại.

Nhân lúc rảnh rỗi ngồi uống trà, Vương Từ Chi rất tự giác bắt đầu hỏi thăm về chuyện có người mất tích trong trấn. Chủ quán thấy mấy người đều là tu giả, nên cứ như vậy thao thao bất tuyệt kể hết mọi chuyện ra.

Thì ra là bắt đầu từ một tháng trước, trong trấn bắt đầu xuất hiện trường hợp người mất tích, có người trong trấn, cũng có người là khách qua đường dừng chân lại, nhưng tất cả đều là nam tử. Lại đều là nam tử thân thể cường tráng, khỏe mạnh. Không có ai biết tại sao những nam tử này lại mất tích, cũng không có động tĩnh dị thường gì xảy ra, chỉ là hôm sau khi mở cửa phòng, đều không thấy ai bên trong nữa.

"Người mất tích đều là nam tử sao?" Một cô bé đồng hành cùng nàng, gương mặt lo lắng nhìn sang Tiêu Dật bên cạnh, "Tiêu Dật ca ca...vậy ngươi...."

Chúc Diêu nhớ cô bé này gọi là Linh Lung, năm năm trước nàng đã từng gặp qua một lần, vẫn luôn đi theo bên cạnh Tiêu Dật, xem ra là rất trung thành với cậu ta

"Linh Lung sư muội, không cần lo lắng, Tiêu Dật sư thúc lợi hại như vậy, nhất định sẽ không có việc gì." Một cô bé khác gọi là Tô Tử an ủi, sau đó lại quay đầu hai mắt phát sáng nhìn về phía Vương Từ Chi bên cạnh, "Với lại, còn có Vương sư huynh a! Vương sư huynh, ngươi nhất định sẽ bảo vệ chúng ta đúng không?"

Chúc Diêu nhìn thấy ánh mắt lắp lánh của cô bé đó, lại yên lặng nhìn nhóc con bên cạnh, hửm, chuyện này thật thú vị a! Mối tình đầu, thanh mai trúc mã sao? Lại còn ở chung một nhóm nữa, thật chói mắt. Thanh xuân a...

Thần sắc Vương Từ Chi lại không chút thay đổi, ngược lại nhìn về phía nàng, thái độ cung kính, "Thái sư thúc, người xem việc này nên xử lý như thế nào?"

Mọi người dường như bây giờ mới nhớ ra trong nhóm còn có một người "trưởng bối", đều cùng nhau nhìn về phía nàng.

"Yên tâm đi, chủ quán khi nãy không phải đã nói sao?" Chúc Diêu khoát khoát tay, lại giơ tay đập mạnh trước ngực nhóc con mấy lần, nhấn mạnh từng chữ, "Người mất tích đều là nam tử thân, thể, mạnh, khỏe! Hai ngươi không phù hợp với yêu cầu đâu." Lông còn chưa mọc đủ đâu, lo lắng vớ vẩn.

Vương Từ Chi không trả lời, chỉ là nhìn chằm chằm nàng rút tay lại, bằng tốc độ quỷ dị, gương mặt đỏ bừng lên. Tô Tử bên cạnh lại há hốc miệng ra, gương mặt oán niệm nhìn chằm chằm nàng. Ngay cả Tiêu Dật và Linh Lung cũng biểu lộ một mặt quái dị.

Ách nàng làm gì khiến mọi người đều phẫn nộ sao?

"Khụ khụ, hôm nay các ngươi sớm nghỉ ngơi một chút." Kệ đi, dù sao hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng, "Trời sáng mọi người lại chia ra hỏi thăm manh mối một chút, buổi tối sẽ trở về khách trọ tụ hợp lại."

"Vâng!" Bốn người cùng đồng thanh trả lời, rồi trở về gian phòng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK