Sau đó, thân thể chồng chất tạp chất ba mươi ba năm của Chúc Diêu phải ngồi xổm trong nhà vệ sinh cả một ngày trời, cho dù có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng cũng không kéo được thân thể muốn đứng lên cũng không đứng nổi của nàng. Đợi nàng một đường vịn tường về đến viện lớn thì đã là lúc trăng sáng sao thưa, mà sư phụ của nàng sớm đã không biết đi đâu rồi.
Chúc Diêu cố gắng chống đỡ một chút khí lực cuối cùng, bò đến hồ nước trong đỉnh núi để tắm rửa, sau đó bò một đường trở về phòng, cái Thanh Thể Chi Pháp này, thật quá là muốn mạng người mà!
Bắt đầu từ ngày mai phải tích cốc, đây là ý nghĩ kiên định nhất của Chúc Diêu ở trong phòng.
Chậm rãi nhắm mắt lại, phải rồi, ngày hôm nay nàng hình như đã quên cái gì rồi? Thôi kệ, ngủ trước rồi nói.
Phải nói là trong năm năm nay, Chúc Diêu có thành tựu duy nhất đó là học thuộc được tất cả các công pháp tu luyện từ Kim Đan kỳ trở xuống. Là một người đã trải qua giáo dục hiện đại, vượt qua được kỳ thi đại học gian nan, việc học thuộc lòng quả thực là vô cùng dễ dàng. Lại thêm việc sư phụ cũng thường xuyên giảng giải phương pháp vận hành công pháp cho nàng, nàng đã tích lũy được năm năm kiến thức lý luận cơ sở.
Vì vậy hiện tại tu vi tăng lên, việc vận dụng vào thực tế cũng nhanh hơn nhiều. Chỉ cần thử vài chục lần là được. Thi thoảng cũng có chút khó khăn, nhưng có sư phụ bên cạnh chỉ dạy, cũng có thể giúp nàng hiểu rõ hơn. Vậy nên gần ba tháng qua, Chúc Diêu đều liều mạng học hết tất cả các pháp thuật.
Chỉ có một loại công pháp, nàng luyện tập mãi mà không được, chính là Ngự Kiếm Thuật.
Lại nhìn đồ đệ rơi từ độ cao không tới bốn mét xuống đất, Ngọc Ngôn thở dài.
Chúc Diêu khóc không ra nước mắt, đứng dậy nhặt trường kiếm rơi xuống bên cạnh, gương mặt ỉu xìu. Dù làm tiên nhân có trâu bò thế nào thì cũng không lại được với chứng sợ độ cao a!
Không sai, Chúc Diêu sợ độ cao. Chỗ hơi cao một chút là chân nàng đã run rẩy rồi, huống chi đứng trên một cái kiểm nhỏ như vậy bay tới bay lui. Rất đáng sợ có được không!
"Sư phụ, có thể không dùng kiếm được không?" Là một người tu tiên, không biết bay quả thực là rất mất hình tượng. Nhưng sợ độ cao là một lý do bất khả kháng a. "Con thật sự sợ độ cao a, đứng lên thôi đã mềm nhũn chân rồi. Nếu có thể thay bằng một loại vũ khí có thể rộng hơn chút là tốt rồi." Ít nhất thì nàng cũng có cảm giác an toàn.
Ngọc Ngôn liếc nàng một chút, nghiêm túc bắt đầu suy nghĩ vấn đề này. Thực ra ở trong Khâu Cổ Phái, đúng là có rất nhiều người dùng các loại vũ khí khác, ngay cả pháp khí phi hành cũng có nhiều loại. Nhưng đa số là sử dụng kiếm, bởi vì kiếm có lực công kích mạnh nhất trong các loại vũ khí. Khâu Cổ Phái cũng nổi danh về kiếm thuật. Ngay cả hắn cũng am hiểu nhất là kiếm pháp.
"Con muốn dùng loại vũ khí nào?"
"Yêu cầu của con không cao, chỉ cần rộng một chút là được, dùng thuận tay, có thể công, cũng có thể thủ. Tốt nhất là có thể thu gọn lại được."
Cái này gọi là yêu cầu không cao? Ngọc Ngôn thở dài, tỉ mỉ suy nghĩ lại một chút, "Vấn đề vũ khí ta sẽ nghĩ biện pháp, mấy ngày nay con luyện tập các pháp thuật khác nhiều hơn chút, một tháng nữa theo ta tham gia thi đấu môn phái."
"Thi đấu môn phái!" Nói như vậy là nàng có thể xuống núi rồi, chờ một chút, "Con... Con cũng phải tham gia sao?" Nàng ngay cả ngự kiếm cũng không biết, nếu gặp miểu sát sẽ không phải thành bã luôn sao? Không phải đã nói ba hạng đầu tiên trong trận luận võ mới có thể tham gia sao?
Ngọc Ngôn nhàn nhạt nhìn nàng, "Con đứng nhìn là được."
"..." Thì ra là đứng xem thôi. Có điều ánh mắt đó của sư phụ, sao nàng lại thấy không thoải mái nhỉ?
"Con mặc dù đã Trúc Cơ, nhưng tu vi tiến giai quá nhanh, rất nhiều pháp thuật vận dụng cũng không thuần thục, xem người khác luận võ, đối với con sẽ có chỗ tốt."
Chúc Diêu gật đầu, đúng là kinh nghiệm thực chiến của nàng bằng không. Tuy pháp thuật của nàng dựa vào trí nhớ để học nhưng có thể vận dụng tốt không mới là vấn đề khó. Cho dù tu vi đối phương thấp hơn nàng, nhưng một khi đối đầu, nàng cũng không nhất định sẽ đánh thắng được.
Cũng giống như việc học bảng cửu chương, ai cũng có thể học được. Ai cũng biết hai nhân hai bằng bốn, nhưng hai mươi hai nhân đôi thì sao? Cái này phải xem kinh nghiệm tích lũy được và phương thức tìm ra mới có thể bằng tốc độ nhanh nhất tính ra được.
Pháp Thuật cũng như vậy, linh khí mỗi người tuy có cao có thấp, nhưng tốc độ xuất chiêu và phương thức vận dụng pháp thuật cũng không giống nhau, những cái này mới là mấu chốt quan trọng để giành chiến thắng. Mà ở phương diện này, nàng vừa mới nhập môn thôi.
"Sư phụ, con đã hiểu." Chúc Diêu siết lại nắm tay, đây là lần đầu tiên từ khi xuyên đến thế giới này, nàng nghiêm túc đối với việc tu tiên.
Ngọc Ngôn gật đầu, lại giải thích cho nàng một số điểm quan trọng trong pháp thuật, sau đó liền xoay người rời đi.
Chúc Diêu cũng bắt đầu nghiêm túc tập luyện những pháp thuật này. Nàng luyện chủ yếu là pháp thuật hệ Lôi, lực công kích cực kỳ mạnh. Giống như Dẫn Lôi Thuật, nghĩa như tên, lúc pháp thuật khởi động, dùng linh khí tích tụ thành một tia sét. Sư phụ nói, đợi nàng đến Nguyên Anh, sẽ có thể lĩnh ngộ được đại pháp thuật này. Đến lúc đó khi phát ra cũng không phải chỉ là một tia sét, mà chính là ngàn vạn tia. Còn một cái gọi là Thiên Giáng, đây hiện là pháp thuật mạnh nhất trong các pháp thuật mà nàng biết, dùng linh lực hiện tại của nàng, miễn cưỡng có thể thi triển được một lần. Thiên Giáng và Dẫn Lôi Thuật khác nhau ở chỗ, Dẫn Lôi là dùng linh lực của bản thân hóa ra lôi điện, mà Thiên Giáng là trực tiếp dẫn Thiên Lôi giáng xuống. Chỉ là loại pháp thuật này, thi triển một lần là đã rút cạn linh lực của nàng. Nếu như không đánh trúng, thì chỉ có thể nằm chờ chết.
Đương nhiên trừ những pháp thuật này ra, nàng cũng muốn dùng pháp thuật của hệ khác, nhưng trước tiên phải dùng Lôi Linh Lực trong thân thể mình hóa thành linh lực của pháp thuật tương ứng muốn thi triển ra, như vậy mới có thể phát động. Giống như Hỏa Cầu Thuật, nàng nhất định phải dùng Lôi Linh Lực chuyển hóa thành Hỏa Linh Lực, như vậy mới có thể thi triển được pháp thuật này. Dạng này vừa tốn thời gian, lại còn tốn sức nữa.
Nhưng người tu tiên không thể chỉ dùng một loại pháp thuật, sư phụ cũng không nói chỉ để nàng chuyên tâm vào một hệ. Là một linh căn hệ Lôi, có thể học được hết các pháp thuật của hệ khác mới gọi là giỏi.
----
Một tháng sau.
Ngày thi đấu môn phái.
Ba ngày trước, Chúc Diêu cũng cảm giác được bầu không khí của môn phái có chút khác biệt, ngay cả Ngọc Lâm Phong luôn luôn thanh tĩnh, thi thoảng cũng có đệ tử đi ngang qua. Tuy không vào được, nhưng với thần thức hiện tại của Chúc Diêu, vẫn có thể biết được.
Chúc Diêu cảm giác được một cơn sóng náo nhiệt đang đến gần. Nhưng mà nàng không ra được.
Từ sau lần nàng xảy ra linh khí bạo động, sư phụ một lần nữa gia cố lại trận pháp, hiện tại ngay cả hạc giấy cũng không thể bay vào được. Khi biết rõ điều này, Chúc Diêu rớt nước mắt.
Tuy sư phụ từng đáp ứng sẽ mang nàng ra ngoài xem thi đấu, nhưng đã qua ba ngày, nàng cũng không tìm thấy hắn đâu. Nàng đã lật tung toàn bộ Ngọc Lâm Phong này, nhưng đến nửa cái bóng của sư phụ cũng không nhìn thấy.
Không, nói đúng hơn là đã một tháng rồi nàng cũng không thấy sư phụ của mình. Ngày đó sau khi dạy nàng pháp thuật, liền đã không thấy hắn nữa. Tuy trước kia hắn cũng thường xuyên không nói một tiếng là biến mất, nhưng cũng chưa từng đi lâu tới như vậy. Nếu không phải là không ra khỏi Ngọc Lâm Phong được, nàng đã muốn đi tìm Chưởng môn báo có người mất tích rồi.
Sư phụ, người mau trở lại dẫn đồ đệ đi với a, ta muốn ra ngoài!
Muốn cào cửa a!
Chúc Diêu đợi chờ mỏi mòn cho đến trưa, chính vào lúc giữa trưa, vị sư phụ đã mất tích một tháng kia mới chậm rãi khoan thai đi tới. Nàng nhịn không được nhìn hắn, trong mắt bắn ra vô số oán niệm.
Đáng tiếc bị sư phụ bơ.