"Ôi! Ta còn tưởng là ai? Thì ra là một đôi tiểu uyên ương không yên phận!" Yêu Hồ lạnh lùng liếc nhìn xuống hai người còn đang triền miên với nhau trên mặt đất, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Hai người trên mặt đất đang say sưa chợt bừng tỉnh lại, vội vàng tách nhau ra. Tô Tử hét lên một tiếng, bắt đầu bối rối tìm quần áo vơ lấy che lên, Tiêu Dật vẫn là mười phần tỉnh táo, giơ tay gọi ra phi kiếm, đối diện với nữ tử áo đỏ trên không trung.
Yêu Hồ lại cười càng thêm phách lối, rồi vung tay lên, chỉ thấy một vệt sáng như lưỡi đao bay thẳng về phía Tiêu Dật. Tiêu Dật hoàn toàn không có sức phòng thủ, bị bức lui về phía sau mấy mét. Yêu Hồ giống như cũng không cố ý giết hắn, thi triển một khẩu quyết trói buộc, chế trụ Tiêu Dật.
Ả ta bay từ không trung xuống, cười càng thêm xinh đẹp, đi về phía đối phương, vươn tay nâng cằm cậu ta lên, "Tiểu đệ đệ, nàng có phải không có cách nào thỏa mãn ngươi hay không, có muốn tỷ tỷ giúp ngươi không?" Yêu Hồ mềm mại mị hoặc, dương khí của tu sĩ đối với ả mà nói là đại bổ, không nghĩ tới hôm nay vận may lại tốt như vậy.
"Buông Tiêu Dật ca ca ra." Tô Tử ngưng ra một mũi lao băng hướng ả đánh tới, thân hình Yêu Hồ lóe lên, mũi lao băng trực tiếp đánh vào cái cây phía sau.
Yêu Hồ hừ lạnh một tiếng, "Không biết tự lượng sức mình" liền vung tay lên, trong nháy mắt Tô Tử liền bị ả đánh bắn ra xa, miệng phun ra một ngụm máu ngã trên mặt đất, không còn sức đánh trả.
"Tô muội muội!" Tiêu Dật dùng lực giãy dụa, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi trói buộc, chỉ có thể hung hăng chằm chằm yêu hồ trước mắt, chỉ là bộ dáng của cậu ta như vậy, khiến cho khí thế giảm đi không ít.
"Nha, tiểu đệ đệ yên tâm, ta sẽ không giết ngươi." Yêu Hồ cười càng thêm xinh đẹp. Ả ta có tu vi Kim đan sơ kỳ, tuyệt đối áp chế được bọn họ, khiến bọn họ không thể phản kháng. Yêu Hồ một lần nữa đến gần, sờ lên người Tiêu Dật, "Tỷ tỷ sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."
Yêu Hồ đang định mang theo Tiêu Dật rời đi, đột nhiên một cỗ uy áp khí thế như dời núi lấp biển áp tới, khiến ả không thể đứng vững, bị ép phải quỳ xuống, nội tâm hoảng hốt, là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
"Chỉ là một yêu nữ nhỏ bé, vậy mà dám ở này làm càn!" Một âm thanh biến ảo khôn lường từ không trung vang lên, chỉ thấy một bạch y nữ tử đứng ở trên phi kiếm, yên lặng trên không trung. Hai mắt lạnh lùng nhìn Yêu Hồ bên dưới.
Trong lòng Yêu Hồ giật thót, trên bộ bạch y kia có ký hiệu của Khâu Cổ Phái, nàng không thể không nhận ra, thế mà không may gặp phải tu sĩ Nguyên Anh của Khâu Cổ Phái, "Tiểu Yêu không biết tiền bối ở đây, vô ý mạo phạm, mong tiền bối tha tội."
Yêu hồ thu liễm lại toàn bộ vẻ yêu mị cùng hống hách, cung kính hành lễ.
"Còn dám ngụy biện!" Thần sắc nữ tử càng thêm lạnh lẽo, vung tay lên, một đạo thiên lôi bổ xuống thẳng tắp, đánh vào chỗ cách Yêu Hồ không xa, để lại một cái hố lớn. "Ngươi đánh trọng thương đệ tử của Khâu Cổ Phái ta, mà còn nói là vô ý mạo phạm sao?"
Yêu hồ nhất thời kinh hãi, hai chân đều không ngăn được mà nhũn ra, Yêu tu trời sinh so với tu sĩ nhân loại cùng cảnh giới sẽ mạnh hơn, nhưng đột phá cảnh giới lại vô cùng khó khăn, vậy nên đối Thiên Lôi có thể nói là vô cùng kinh sợ. Đến mức nhìn thấy đạo Thiên Lôi mà đối phương tiện tay triệu ra lúc nãy, hoảng sợ đến mắc sắc mặt tái nhợt.
"Tiền bối hiểu lầm, Tiểu Yêu chỉ là cùng bọn họ đùa một chút mà thôi." Yêu hồ cẩn thận từng li từng tí đáp lời, vừa may khi nãy bản thân không ra tay quá nặng mà giết hại nha đầu kia. Lại yên lặng chờ đợi vị tu sĩ Nguyên Anh này chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, cũng không biết rõ những việc nàng đã làm trong trấn.
"Đùa sao?" Bạch y nữ tử sững sờ một chút, dường như đang thật sự suy ngẫm lời nàng nói.
Yêu hồ biết đây là cơ hội của nàng, "Tiền bối không có phân phó gì khác, Tiểu Yêu xin được cáo lui trước." Dứt lời Yêu Hồ đã vận dụng thuật pháp nhanh nhất, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Bạch y nữ tử vẫn đứng thẳng trong không trung, hoàn toàn không có ý định đuổi theo ả. Một lúc lâu sau mới ngự kiếm chậm rãi hạ xuống đất, thở phào. Trong nháy mắt khí chất thế ngoại cao nhân vừa nãy đã biến mất không còn tung tích, không giữ hình tượng chút nào đặt mông ngồi dưới đất, ngay cả uy áp khủng bố của tu sĩ Nguyên Anh cũng biến mất triệt để, giống như là chưa từng xuất hiện.
"Mẹ nó, hù chết ta rồi!" Bạch y nữ tử thở phào một hơi thật dài, người này chính là Chúc Diêu.
"Chúc Diêu tỷ!" Vương Từ Chi từ trong bụi cỏ bên cạnh đi tới, đỡ người đang ngồi trên mặt đất dậy, "Tỷ không sao chứ?"
"Đệ thử nói xem?" Chúc Diêu liếc cậu nhóc một cái. Chuyện vừa rồi, đều là cái bẫy mà nàng và Vương Từ Chi thiết lập ra, mục đích chính là khiến cho Yêu Hồ kia hoảng sợ mà bỏ chạy. Yêu Hồ Kim Đan Kỳ, cả đám bọn họ cùng lên cũng đều không phải là đối thủ của ả. Nhưng nếu có một Nguyên Anh thì khác, cho nên nàng để Vương Từ Chi núp ở một nơi bí mật gần đó dùng huyễn thuật mô phỏng ra uy áp giống như tu sĩ Nguyên Anh, còn chính mình thì ngự kiếm dùng Thiên Lôi dọa cho Yêu Hồ bỏ chạy. Chỉ là bằng vào tu vi của nàng, một đạo thiên lôi khi nãy đã tiêu tốn hết của nàng tất cả linh khí. Nếu không phải sống chết kiên trì tới cùng, nàng không bởi vì sợ độ cao mà rơi xuống, thì cũng sẽ vì linh khí hao tổn hết mà rơi xuống. Hiện tại ngay cả khí lực để đứng lên nàng cũng đều không có.
"Đa tạ ân cứu mạng của sư thúc." Tiêu Dật cũng kịp phản ứng, là đối phương đã cứu mình. Tuy không cam tâm, nhưng vẫn khẽ cắn môi nói lời cảm tạ.
Chúc Diêu quay lại liếc nhìn cậu ta một chút, "Ngươi có thể mặc y phục vào trước rồi lại nói có được không?"
Thân thể trần như nhộng vậy mà nói chuyện, nàng áp lực rất lớn đó biết không?
"..."
"Tiêu Dật ca ca?" Đúng vào lúc này, Linh Lung cảm giác được dị thường từ nhà trọ chạy tới, nhìn thấy Tiêu Dật thân không mảnh vải, liền hét lớn một tiếng, "Tiêu Dật ca ca... huynh..." nàng quay đầu qua, lại nhìn thấy Tô Tử đang nằm một bên y phục không chỉnh tề, đột nhiên hiểu rõ cái gì, gương mặt nhỏ phút chốc tái nhợt.
Đáng tiếc Chúc Diêu đã không còn khí lực để xem cuộc đại chiến tình yêu này nữa rồi. Ban đầu là muốn xem phim hành động "yêu tinh đánh nhau" miễn phí này, kết quả thành chính nàng mệt như chó a!
Để Vương Từ Chi đưa mình trở về, nàng cần nghỉ ngơi hồi phục linh khí.
Sau đó hiện trường chỉ còn lại, Tiêu Dật trần như nhộng, Tô Tử y phục không chỉnh tề, cùng Linh Lung khóc như nước lũ sông Hoàng Hà không thể cản lại.
—— ——
Ngày thứ hai trời chưa sáng, Chúc Diêu liền quyết định lập tức trở về môn phái, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện. Kế hoạch hôm qua tuy không có sơ hở nào, thành công khiến Yêu hồ hoảng sợ bỏ chạy, nhưng không chừng khi Yêu Hồ suy nghĩ kỹ lại sẽ phát hiện ra điểm nghi hoặc gì đó.
Nếu ả ta mà quay lại, đến lúc đó thì mấy người các nàng thực sự sẽ bị tiêu diệt. Điểm mấu chốt là, hôm qua vì để cho Yêu Hồ hoảng sợ, nàng đã dùng "Thiên Giáng", mà pháp thuật hệ Lôi sử dụng thuần thục nhanh chóng như vậy, trừ việc dùng Dẫn Lôi Phù, cũng chỉ có Lôi Linh Căn mới có thể làm được, mà người có tu vi cao ở Khâu Cổ Phái, mà còn là Lôi Linh Căn, cũng chỉ có vị Hóa Thần Kỳ sư phụ của nàng. Yêu hồ chỉ cần nghĩ tới điểm này, liền có thể phát hiện, bọn họ là ngụy trang tu vi để lừa ả.
Yêu Hồ là một loại yêu thú vô cùng đặc thù, am hiểu nhất là Mị Thuật, bản tính không thích tranh đấu tu luyện, bình thường đều là yêu thú cấp ba, là có thể hóa hình. Lại luôn luôn sống ở trong rừng rậm, không dễ dàng xuất hiện.
Nhưng hiển nhiên ả Yêu Hồ mà các nàng gặp được không như vậy, không chỉ thăng đến cấp năm, còn yêu thích dùng tinh khí của nam tử làm thức ăn. Chắc hẳn sự tình về các vụ nam tử mất tích trong trấn, đều do ả làm. Những người này không phải mất tích, mà chính là bị ả hút khô tinh khí mà chết, hóa thành tro bụi đi.
Cho dù bọn nàng có năm người, nhưng cũng không có năng lực đối phó. Các nàng cần phải mau chóng trở về môn phái, báo lại tin tức nơi này có yêu thú Yêu Hồ cấp năm xuất hiện cho chưởng môn là được.