"Ngươi ở Ngọc Lâm Phong?" Vương Từ Chi giật mình, chỉ lát sau lại thoải mái, "Nghe sư phụ nói, thái sư thúc tổ gần đây thu nhận một đồ đệ, thì ra là thật."
Tâm tình Vương Từ Chi vừa mới còn rất vui vẻ, đột nhiên lại trầm xuống, bao nhiêu vẻ u sầu đều ngưng lại hết trên mi tâm, thanh âm cũng giống như là bị ép xuống, "Thì ra ngươi chính là đồ đệ mới của hắn. A, biết không? Ta biết sư tỷ của ngươi, rất quen.. rất quen!"
Lời nói của cậu dường như đang mê mang, thanh âm một câu so với một câu càng thấp xuống, Chúc Diêu nhất thời cảm thấy trái tim cũng nặng nề theo.
"Nhưng mà..."cậu hít một hơi thật sâu, giống như là ép lại cái gì đó, "Tất cả mọi người đều đã quên nàng. Ngay cả sư phụ ngươi cũng... ha ha, lúc trước hắn không cứu được người, trong cơn tức giận đã hủy đi toàn bộ Úc U Lâm, nhưng như vậy thì sao chứ, chỉ qua thời gian một trăm năm, hắn đã lại thu một đồ đệ khác, ngay cả hắn cũng đã quên người đã từng là đồ đệ của chính mình."
Đôi tay ôm nàng của Vương Từ Chi siết lại càng ngày càng chặt, tựa như đang cố gắng kìm hãm sự phẫn nộ của mình. Cho đến khi Chúc Diêu bị cậu siết đến có chút đau, liền bất an giãy dụa, cậu mới hồi thần, thả lỏng khí lực, cười cười với nàng, "Không sao, cho dù tất cả thế giới này đều quên, ta cũng sẽ nhớ kỹ nàng, chỉ nhớ nàng mà thôi."
Cậu hít sâu mấy lần, sau đó mới đứng dậy đi về phía đỉnh núi, "Bánh bao nhỏ, để ta đưa ngươi trở về."
Chúc Diêu không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn tiểu quỷ đã trưởng thành trước mắt vừa mới còn giống như thê lương, sau lại trở lên bi thương, nụ cười khi nãy thậm chí còn có chút tuyệt vọng. Nàng thật sự không nghĩ tới, bản thân mình chết đi lại trở thành một đả kích lớn như vậy đối với cậu. Cho tới bây giờ, nàng chỉ nghĩ chuyện nàng trọng sinh chỉ là trong chớp mắt, nhưng mà nghe cậu nhóc vừa mới nói, nàng thế mà đã chết một trăm năm rồi?
Mà đều đã một trăm năm rồi, cậu nhóc đối với cái chết của nàng vẫn còn canh cánh trong lòng như vậy sao?
Rất muốn nói cho cậu biết nàng chưa chết, nàng vẫn còn sống. Nhưng mà nàng căn bản không thể nói lên lời, cuối cùng chỉ có thể mở ra cánh tay nhỏ, dùng thân thể nho nhỏ, ôm chặt lấy cổ của cậu.
Nhóc con, tỷ đã trở về.
---------------------
"Có người đã từng đến đây?" Ngọc Ngôn khi trở về, đầu tiên đã phát giác được có khí tức của người khác từng ở đây, đem sữa linh thú còn nóng hổi trong tay, đưa cho cục bột nhỏ đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường, phất tay thi triển pháp thuật dò xét, mới biết người đã đến là ai. Mi tâm hắn nhăn lại thật sâu, lại là tên tiểu tử thúi kia, đã bắt cóc một đồ đệ của hắn còn chưa đủ sao, lại muốn bắt cóc đồ đệ thứ hai.
Ngọc Ngôn ôm lấy cục bột nhỏ trên giường, gương mặt nghiêm túc cảnh cáo, "Về sau không được tùy ý qua lại với người lạ." Vừa đến đã học cái xấu rồi.
Câu trả lời của Chúc Diêu là... ôm bình sữa trong tay, dí lên mặt hắn. Hừ, người nào cũng đừng hòng nói xấu tiểu quỷ nhà ta, sư phụ cũng không được.
Nàng là trẻ con, nàng chính là tùy hứng như vậy a.
Sư phụ: "..."
Sinh hoạt giống heo của Chúc Diêu đã qua bốn tháng, cuối cùng cũng có dấu hiệu ăn uống và nghỉ ngơi phát triển theo hướng bình thường. Bởi vì Hồng Trù chân nhân sau một lần ghé thăm, đã nói rằng nàng cai sữa được rồi, răng cũng đã mọc được hai cái. Sau đó sư phụ chỉ cho nàng ăn cháo gạo. Nàng cũng đã bắt đầu có thể nói được vài từ, nhưng chưa thể nói được một câu đầy đủ.
Đương nhiên tình huống như vậy, Chúc Diêu vô cùng sốt ruột, không thể nói, không thể đi, còn chỉ có thể ăn cháo gạo, so với tâm hồn đúng tuổi của nàng thì chả khác nào một người tàn phế. Nàng vô cùng muốn tu luyện, nhưng mà sư phụ lại giống như đã quên dự tính ban đầu của việc thu đồ đệ, hoàn toàn đắm chìm trong thú vui nuôi dưỡng khuê nữ.
Chúc Diêu cảm thấy thân thể mình có chút kỳ quái, tuy bên trong thân thể không có linh khí, nhưng cảm quan của nàng lại giống như khi Trúc Cơ vậy. Lại thêm ngày đó lúc nhìn thấy Vương Từ Chi, nàng thế mà liếc mắt liền nhìn ra được, cậu có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, ngay cả chính nàng cũng không biết vì lý do gì.
Vương Từ Chi ngẫu nhiên cũng tới thăm nàng, nhưng trước giờ đều không lên đỉnh núi, mà chỉ là ngồi ở trên tảng đá trong rừng.
Mỗi lần tới đều sẽ mang cho nàng một ít đồ, có đồ ăn, còn có cả đồ chơi, hoàn toàn xem nàng là một đứa bé để dỗ dành. Chúc Diêu thầm tính toán, chờ đến lúc có thể nói chuyện, làm sao để có thể lôi hết mọi chuyện ra để trêu đùa, châm chọc cậu một phen.
Ngọc Ngôn đương nhiên rất có ý kiến với điều này. Nhưng hắn phát hiện tiểu đồ đệ giống như đặc biệt yêu thích tiểu tử kia, chỉ cần vừa nhắc tới cậu nhóc, là tiểu đồ đệ trong tay có cái gì, liền ném cái đó về phía mặt hắn, tính tình rất khó chịu.
--------------
Mặc dù đã qua một trăm năm, nhưng đối với người tu tiên một trăm năm cũng chỉ là trong nháy mắt, tư chất Vương Từ Chi rất ưu tú lẽ ra sớm nên Kết Đan rồi, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở Trúc Cơ đại viên mãn. Cũng không biết thằng nhóc Tiêu Dật kia thế nào rồi?
Nhớ tới thằng nhóc đó, Chúc Diêu liền nhịn không được muốn dán lên mặt cậu ta tấm bảng hiệu đồng đội heo. Lúc trước nếu không phải do cậu ta do dự một chút thôi, nàng cũng không cần phải chết đi sống lại.
Thực ra suy nghĩ kỹ một chút, nàng lại có thể hiểu được nguyên nhân vì sao lúc đó Tiêu Dật lại ngẩn người. Trong suy nghĩ của cậu ta, chuyện trên người mình mang dị bảo chỉ có bản thân cậu ta biết được, mà kiếm ý là do dị bảo mới có thể tu luyện ra. Đây vốn là bí mật của cậu ta. Nhưng lại bị nàng đột nhiên hô lớn như vậy, ai cũng sẽ nhất thời phản ứng không kịp đi.
Nhưng mà tình huống khi đó sao có thể do dự chứ, cũng không có thời gian cho nàng chậm rãi đi qua thì thầm to nhỏ bên tai cậu ta.
Cho nên, nàng bị chết thật đúng là oan uổng.
Nhưng mà Vương Từ Chi lại không cho là như vậy. Theo như cậu nhóc ngẫu nhiên tiết lộ cho Chúc Diêu trong hình thái cục bột nhỏ, hàm ý trong trong lời nói của cậu, nàng phát hiện cậu nhóc đối Tiêu Dật có oán niệm thật sâu, thậm chí còn có ý nghĩ đem toàn bộ trách nhiệm về cái chết của Chúc Diêu quy hết lên người Tiêu Dật. Còn có mỗi lần nhắc tới nàng, cậu đều sẽ không tự chủ được mà nhìn về phía Tây Nam, trong mắt tràn đầy phẫn hận. Mà phía Tây Nam chính là động phủ của Phượng Dịch tôn giả, mà Tiêu Dật từ bảy mươi năm trước liền đã bế quan để trùng kích lên Kim Đan.
Chúc Diêu muốn tu luyện nhanh chóng như vậy, cũng có nguyên nhân là bởi vì Vương Từ Chi. Luận tâm cơ, khí vận, tu vi, cậu đều không thể sánh nổi Tiêu Dật, nàng thật sợ cậu nhóc nhất thời xúc động, chạy tới đánh nhau với người ta, cho nên vẫn tranh thủ thời gian trông coi cậu nhóc mới tốt.
Nhưng dù cho như vậy, Chúc Diêu vẫn không có ý định nói chuyện bản thân mình trọng sinh cho bất kỳ ai. Dù sao thì việc khởi tử hoàn sinh gì đó, ở thế giới này cũng coi là một chuyện kỳ lạ, rất khó để người ta không hoài nghi nàng có bảo bối gì, nhưng mấu chốt là ngay cả chính nàng cũng không rõ nguyên nhân rốt cuộc là vì sao?
Còn có sự việc xảy ra sau khi nàng chết, giống như đột nhiên xuyên vào võng du vậy, càng khiến nàng không biết nói gì. Ngay cả bản thân cũng cảm thấy hồ đồ. Có lúc nàng còn hoài nghi có phải mình đã xuyên không vào trong game online rồi hay không, nhưng dù gì nàng cũng đã sinh hoạt ở thế giới này nhiều năm như vậy, gặp được toàn là người sống, nếu như đúng là trong game, ít nhất cũng phải có NPC đi!
Chúc Diêu thở dài một hơi, bắt đầu ưu thương suy nghĩ về nhân sinh.
Mà Ngọc Ngôn trong tay còn bưng một bát cháo gạo đi tới, nhìn thấy tình cảnh cục bột nhỏ ngồi còn chưa vững đang nằm sấp trên đồng cỏ, cố gắng muốn dùng tay đỡ cái đầu nhỏ của mình, nhưng hết lần này đến lần khác đều trượt xuống.
Ngọc Ngôn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, sau này phải nuôi dưỡng thế nào, mới có thể nuôi lớn được một đồ đệ không bị ngốc, dù sao có những thứ đã là bẩm sinh, không thể nào thay đổi được.