Chúc Diêu cười càng thêm rạng rỡ, "Thì ra là tiểu tam a, tiểu tam không cần đa lễ, tiểu tam chưa từng gặp ta, nên không biết cũng có thể hiểu được, thái sư thúc sẽ không trách tội tiểu tam, ngươi nói có đúng không, tiểu tam?"
"Cảm ơn thái sư thúc." Đột nhiên cảm thấy câu gọi tiểu tam này của nàng có chỗ nào sai sai a?
"Không cần khách khí, ai bảo ta lớn tuổi rồi. Lớn tuổi cũng có điểm tốt, đó là bao dung a!
Nghiêm Nguyệt Hoành: "..." Đã bảo là không so đo cơ mà?
Phụt! Ha ha ha
Hai người bên cạnh đã không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
"Chúc Diêu tỷ, tỷ tới xem trận chung kết của đệ sao?" Vương Từ Chi đúng lúc mở miệng nói sang chuyện khác, Chúc Diêu tỷ đúng là không thay đổi, miệng nói không bao giờ tha cho người khác.
"Trận chung kết? Đệ vào được trận chung kết rồi?" Thi đấu môn phái đã là ngày thứ ba rồi, chả trách hôm nay sư phụ mới đưa nàng đi, thì ra là để nàng trực tiếp xem trận chung kết luôn.
"Ừm, đệ ở nhóm Luyện Khí." Thì ra nàng không biết, Vương Từ Chi có chút thất vọng, nhưng vẫn giữ vững tinh thần, "Trận tiếp theo chính là trận xếp hạng cuối cùng của nhóm Luyện Khí, người thắng sẽ cùng đệ vào trận chung kết."
Nói cách khác, trận tiếp theo chính là bán kết?
Chúc Diêu chỉ trong chớp mắt phấn chấn hẳn lên, nhìn về phía giữa sân, liền phát hiện ở đó vừa kết thúc một trận đấu. Có đệ tử đang dọn dẹp lại sân đấu, hẳn vừa rồi là trận đấu của nhóm Trúc Cơ, người chiến thắng là một đệ tử áo lam, chắc là người thuộc môn phái khác.
Chỉ một lát sau, người giám sát bên cạnh đã tuyên bố trận tiếp theo bắt đầu.
Hai đệ tử áo trắng đồng thời bay vào, y phục cùng một kiểu với bộ nàng đang mặc. Một người là một vị trung niên khoảng gần bốn mươi tuổi, một người khác thì tầm tuổi Vương Từ Chi, tướng mạo lại không phải là thiếu niên thanh tú giống nhóc con mà là một bộ dáng hiện ra một tia kiên định, nhìn còn có chút quen quen.
"Người này?"
"Người này Chúc Diêu tỷ cũng biết đó!" Vương Từ Chi giải thích, "... hắn chính là Tiêu Dật, người đã đánh trọng thương Triệu Tiểu Bàn, bây giờ là đệ tử ngoại môn."
Thì ra là cậu nhóc ăn mày đó! Bảo sao nhìn lại quen như vậy, không nghĩ tới, cậu ta vậy mà cũng có thể đánh vào bán kết, mà tu vi thế mà cũng giống như Vương Từ Chi, là Luyện Khí đại viên mãn.
"Cậu ấy đã rất nỗ lực." Đúng kiểu câu chuyện của một thiếu niên vươn lên từ nghịch cảnh.
"Ừm." Vương Từ Chi cũng gật đầu tán thành, vốn là đệ tử nội môn, cậu biết đệ tử ngoại môn càng là khó khăn như thế nào. "Lúc trước cậu ấy bị sư phụ hủy đi tu vi, chỉ dùng thời gian năm năm, từ tu vị bị phế, một lần nữa tu luyện đến Luyện Khí đại viên mãn, đồng thời đánh thắng vào đến trận bán kết, người này đúng là rất có thiên phú."
Người có thiên phú đó còn có cả Chúc Diêu nữa, nàng yên lặng sờ mũi một cái, quyết định chuyên tâm xem trận so tài.
Tiêu Dật là Kim Mộc song linh chăn, hai hệ pháp thuật một công một thủ, hỗ trợ lẫn nhau, là tư chất thượng giai. Mà đối phương lại là Thủy Mộc Thổ tam linh căn, tuy tư chất có kém hơn một chút nhưng linh căn cũng tương sinh, hỗ trợ lẫn nhau, pháp thuật có độ đàn hồi cực cao, tốc độ phóng ra cũng rất nhanh.
Vừa mới vào sân, người đó liễn vỗ một chưởng xuống mặt đất, một pháp thuật trói buộc hệ Mộc được phóng ra, khiến mặt đất có một cơn chấn động, dưới chân Tiêu Dật liền xuất hiện mấy cái dây leo chui ra lao về phía cậu.
Tiêu Dật nhảy lên né tránh, rơi xuống bên ngoài cách đó ba trượng, chân vừa chạm đất thì một lần nữa đám dây leo lại phóng ra, tốc độ nhanh gấp đôi so với lần trước đó. Tốc độ nhanh như vậy, xem ra pháp thuật của đối phương cực kỳ thuần thục,
Tiêu Dật chỉ có thể không ngừng nhảy lên tránh né cái dây leo kia, có vẻ như không cơ hội dừng lại trên mặt đất. Đối phương lộ ra vẻ đắc ý, một tay kết ấn lại thi triển ra một pháp thuật hệ Băng, triệu tập ngàn vạn mũi lao băng, đâm về phía người trên không trung, mặt đất đã không còn chỗ dừng chân, ngay cả không trung cũng không để lại đường sống. Đây là một công kích ngay cả giọt nước cũng không thể lọt, không thể không nói suy tính của đối phương vô cùng chu toàn, căn bản không cho đối Tiêu Dật cơ hội xuất thủ.
Tiêu Dật chật vật né tránh công kích từ đám mũi lao băng kia, vừa tạo kết giới ngăn cản công kích, vừa cẩn thận để không bị dây leo từ mặt đất quấn lấy. Chỉ có thể một mực tránh né như vậy, bị thua cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Rốt cục kết giới không thể chịu nổi công kích từ mũi lao băng, rắc một tiếng vỡ nát, Tiêu Dật chỉ có thể gọi ra phi kiếm, dùng chiêu Lạc Kiếm Thuật, lấy linh khí hóa ra mấy chục thanh Linh Kiếm, bay về phía người đối diện. Linh Kiếm là từ linh khí biến thành, đương nhiên so mũi lao băng càng thêm sắc bén, trong nháy mắt đánh nát mũi lao băng, bay thẳng đến. Lúc bay tới gần đối phương, một lượng lớn dây leo từ dưới đất chui ra, hình thành một bức tường dây leo, ngăn chặn công kích của đối phương.
Thừa dịp đối phương chuyển sang phòng ngự, Tiêu Dật rốt cuộc cũng tìm được cơ hội đáp xuống đất, một lần nữa lên kiếm, vận dụng Lạc Tinh Thiểm, không còn là mấy chục Linh Kiếm, mà chính là ngàn vạn Linh Kiếm đồng thời xuất hiện, mang theo khí sát phạt trùng điệp bay về phía đối phương. Mà trên mặt đất, dây leo cũng bị kiếm khí chặt thành từng khúc, ngay cả bức tường dây leo của đối phương cũng suýt nữa bị chặt sạch sẽ.
Đối phương lại không chút bối rối, khóe miệng ngược lại lộ ra nụ cười mỉm, hai tay nhanh chóng kết ấn, tinh quang hiện lên trong mắt: "Đốt!"
Chỉ thấy dây leo vừa mới còn xanh um tươi tốt trong nháy mắt dấy lên trận lửa lớn, khiến cho Tiêu Dật bị vây bên trong trận lửa, đối phương vậy mà đã sớm bố trí pháp thuật hệ Hỏa bên trong dây leo, thủ pháp quá nhanh, lại không có ai phát hiện được, cố ý làm cho Tiêu Dật chém đứt dây leo.
Mà Tiêu Dật vừa mới sử dụng Lạc Tinh Thiểm, hóa ra ngàn vạn Linh Kiếm, linh khí đã tiêu hao rất nhiều, hiện tại cậu ấy căn bản cũng không còn bao nhiêu linh khí, trận đấu này, xem ra là cậu đã thua.
Đối phương cười khẽ vài tiếng, trong mắt đều là đắc ý, nhìn trận lửa trước mặt.
Đột nhiên lại nghe thấy từ trong trận lửa vang lên một tiếng lạnh lẽo: "Phản trận, khởi!"
Một cái trận pháp cực lớn bừng sáng lên ở bên trong, trận lửa trong nháy mắt bị dập tắt, mà đối phường khi nãy còn mỉm cười chợt cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, phốc một cái phun ra một ngụm máu, đan điền đã tiêu hao sạch sẽ, không còn khả năng chiến đấu tiếp. Không khỏi mở to hai mắt nhìn người không bị thương chút lông tóc nào phía trước.
Phản trận, thuật pháp phản ngược lại người thi thuật trong trận đánh, cậu ấy đã bố trận từ lúc nào, chẳng lẽ là lúc vừa mới tránh né dây leo sao?
"Khâu Cổ Phái, Tiêu Dật thắng!" Người giám sát bên cạnh cao giọng tuyên bố.
Tiêu Dật không thèm nhìn lại đối phương, quay người đi ra bên ngoài sân, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đám đệ tử nội môn, bước chân dừng lại một chút, sau đó lại quay đầu lại đi ra ngoài.
Chúc Diêu sững sờ, hình như Tiêu Dật vừa mới nhìn về phía nàng?
—— ——
Chúc Diêu đột nhiên có một cảm giác rất kỳ quái, loại cảm giác rất quen thuộc này, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Dật đều sẽ xuất hiện. Trước kia nàng tưởng rằng chỉ là trùng hợp, nhưng bây giờ nàng bắt đầu có chút hoài nghi có phải mình có vấn đề hay không. Theo lý mà nói, là một người đến từ một thế giới khác, làm người sống trong hoàn cảnh khó khăn hai mươi mấy năm, đối với loại chuyện vươn lên từ nghịch cảnh này đáng lẽ phải cảm thấy hứng thú vô cùng mới phải. Nhưng tại sao nàng lại không có chút cảm giác hưng phấn nào, cuối cùng là vì sao a?
"Chúc Diêu tỷ, Chúc Diêu tỷ." Vương Từ Chi đẩy đẩy người còn đảng ngẩn ngơ bên cạnh.
Chúc Diêu lúc này mới tỉnh táo lại, giữa sân đã bắt đầu một trận đấu khác, là trận đấu của nhóm tu vi Trúc Cơ Kỳ, xem ra là trận đấu quan trọng hơn khi nãy, người xem bên ngoài vô cùng sôi nổi.
"Lần này, tam sư huynh chắc chắn sẽ giành được hạng nhất." Vương Từ Chi tràn đầy lòng tin nói.
Chúc Diêu lúc này mới phát hiện, người ở giữa sân đấu, vậy mà chính là Nghiêm Nguyệt Hoành vừa đấu miệng với nàng. Hắn xuống dưới từ lúc nào vậy? Nàng thế mà đã vô thức ngẩn người lâu như vậy.