"Sư thúc tổ đang nói đến một loại công pháp nào sao?"
"Đồ ăn."
"Đồ ăn? Phải chăng là loại thiên tài địa bảo nào vô cùng hiếm có?"
"Không phải." Ngọc Ngôn nhíu mày, chẳng lẽ sư điệt tôn cũng chưa từng nghe nói đến sao? "Đó là thứ người bình thường bị hao tổn khí huyết uống."
Khóe miệng Tử Mộ giật giật: "Thứ sư thúc tổ nói không phải là đường đỏ chưng sau đó pha thành nước đó chứ?"
Ngọc Ngôn ngẫm nghĩ sau đó gật đầu, thì ra chỉ cần nấu tan ra là được, "Vậy ở chỗ ngươi có đường đỏ không?"
"Không có...không có..." Tử Mộ khẽ ho vào tiếng, sau đó mới hồi phục lại tinh thần. Đêm hôm khuya khoắt, sư thúc tổ muốn tìm đường đỏ để làm gì, "Nhưng nếu sư thúc tổ cần dùng gấp, đệ tử có thể phân phó người trời sáng sẽ đưa tới cho sư thúc tổ."
"Ừm." Vẻ mặt Ngọc Ngôn vẫn băng lãnh, hơi gật đầu, đồng ý với đề nghị của đối phương, hài lòng quay người rời đi, vừa mới bước đi vài bước lại nghĩ tới gì đó, liền quay lại, bình tĩnh hỏi: "Ngươi nói xem, nữ tử trong kỳ kinh nguyệt trừ uống nước đường đỏ thì còn phải chú ý thêm điều gì nữa?"
"A?" Tử Mộ nhũn chân ra, suýt nữa thì ngã, mình... mình không nghe nhầm đó chứ? Kinh nguyệt của nữ tử?! "Sư... Sư thúc tổ, người... người hỏi cái gì cơ?"
"Ngươi cũng không biết sao?" Ngọc Ngôn híp mắt lại, nhàn nhạt liếc hắn một cái, sắc mặt không thay đổi nhưng biểu cảm lại vô cùng rõ ràng: Uổng công ngươi thu nhiều đồ đệ như vậy.
Tử Mộ chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, đành phải máy móc nói: "Vấn đề này đệ tử cũng không có nghiên cứu kỹ càng, chỉ nghe nói vào thời gian đó, thân thể của nữ tử vô cùng yếu ớt, không được làm việc nặng, cũng không được bị nhiễm lạnh."
Ngọc Ngôn gật gật đầu, yên lặng ghi nhớ lại, sau đó lại tiếp tục nghiêm túc hỏi: "Vậy băng kinh nguyệt thì nên dùng loại vải nào mới tốt?" Lúc đồ đệ nhận lấy băng kinh nguyệt mà hắn dùng Tiêu Sa làm ra, biểu cảm có chút là lạ, có lẽ là không thích dùng loại vải đó.
"..." Sư thúc tổ, hôm nay người bị đoạt xá sao? Tại sao lại hỏi một đại nam nhân như ông ta mấy chuyện tư mật của nữ nhân như vậy chứ? "Đệ... đệ tử cảm thấy, nên dùng loại vải vóc có khả năng hút nước tốt, giống như lụa Tiên Vũ chẳng hạn."
"Lụa Tiên Vũ?" Ngọc Ngôn sững sờ, đó hình như là một loại vải được dệt thành từ sợi tơ của một loại linh tằm cấp thấp, hắn lại không có thứ này, sau đó yên lặng nhìn chằm chằm Tử Mộ đang lau mồ hôi lạnh.
"..." Tử Mộ bị nhìn chằm chằm đành phải biết điều yên lặng lấy từ trong túi trữ vật ra một đống vải trắng, "Đệ tử ở đây còn một vài thớt vải, nếu sư thúc tổ không chê, có thể thoải mái chọn lấy..."
"Ừm!" Ngọc Ngôn gật gật đầu, còn chưa chờ hắn nói xong đã vung tay lên, thu hết tất cả số vải đó vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Tử Mộ vẫn còn đang cầm túi trữ vật: "..."
Ông ta đâu có nói là sẽ cho hết, sư thúc tổ cũng quá tự nhiên rồi a, đau lòng xoa tay nhưng cuối cùng cũng không có dám mở miệng đòi về.
"Không biết sư thúc tổ hỏi những việc này để làm gì?" Một người đã tu tiên trên vạn năm, lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với mấy chuyện về nữ tử, có đánh chết ông ta cũng sẽ không tin.
Ngọc Ngôn không để tâm trả lời: "Đồ đệ đang tới kỳ kinh nguyệt, ta chăm sóc nàng một chút."
A, thì ra là tiểu sư thúc mới thu nhận đó.
Không đúng! Những việc như thế này cũng có thể chăm sóc được sao?
"Sư.. sư thúc tổ, tiểu sư thúc là nữ tử đó!"
Ngọc Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn, đây là điều đương nhiên, còn cần phải nói sao?
Tử Mộ nghẹn họng lại, do dự không biết nên nói thế nào để sư thúc tổ hiểu nam nữ là khác biệt, "Ý của đệ tử là, người quan tâm tiểu sư thúc tới vậy, nàng... nàng không sao chứ?"
Chân mày Ngọc Ngôn nhíu lại, trả lời: "Nàng đã ngất."
"..."
"Chỉ là khí huyết bị hao tổn thôi, không cần lo lắng." Hắn đã cho nàng uống thuốc, cũng đã thi triển pháp thuật giúp nàng giảm đau, hắn vẫn rất có lòng tin vào pháp thuật của mình.
"..." Ý ông ta không phải là chuyện này a, "Sư thúc có biết, kinh.. nguyệt... khụ...khụ..., đối với nữ tử có ý nghĩa như thế nào không?"
Ngọc Ngôn không thèm để ý tới, phẩy phẩy ống tay áo, vật cần lấy cũng đã lấy được, hắn nên trở về thôi.
Tử Mộ tiếp tục nói: "Ở nhân gian, những nữ tử mười một, mười hai tuổi sẽ như vậy, trước tuổi cập kê sẽ có...khụ...khụ..., cái này có nghĩa là nữ tử đã đến tuổi trưởng thành, có thể...." thành thân.
"Ngươi nghỉ ngơi sớm đi." Không chờ ông ta nói xong, Ngọc Ngôn đã nóng lòng quay về, thân hình lóe lên, biến mất nhanh như lúc đến.
Tử Mộ đang nói đến điểm quan trọng: "..."
Lại sờ túi trữ vật của mình, trong lòng lại càng chua xót.
Sư thúc tổ đêm hôm khuya khoắt tới đây, chính là vì muốn gài hắn để lấy lụa Tiên Vũ sao? Mặc dù lụa Tiên Vũ cũng không phải là loại vải đặc biệt quý giá, nhưng cũng không phải loại mà người bình thường có thể mặc nổi, huống hồ bởi vì tính thấm hút vô cùng tốt, cùng với năng lực phòng ngự, thường cũng sẽ có người dùng để luyện hóa thành vũ khí hệ Thủy. Loại vải này dùng để làm băng kinh nguyệt, vậy cũng thật khiến cho người ta phải thổn thức a, quan trọng hơn là, sư thúc tổ đã lấy đi toàn bộ thớt vải của hắn rồi, đến một mảnh nhỏ cũng không để lại cho hắn a.
Tử Mộ đau lòng thở dài, ai bảo người ta là sư thúc tổ của hắn đây, đành phải chịu thôi. Đang trong trạng thái sa sút thì ông lại chợt phát hiện trên đầu giường ngủ của mình có một khối vải màu trắng đang tỏa ra ánh sáng nhẹ dịu như ánh trăng, hẳn là do sư thúc tổ để lại. Tử Mộ cầm lên xem xét liền kinh hãi, đến tay cũng không kiềm được mà run rẩy.
Cái... cái... cái này... đây là Tiêu Sa! Tiêu Sa của Giao Nhân Nam Hải, đây là trân phẩm thế gian hiếm có khó tìm a, có thể luyện hóa thành linh bảo phòng ngự cao cấp. Sự quý giá của nó đương đương với sự hung hãn của Giao Nhân. Giao Nhân trời sinh đã là Yêu thú cấp tám, tương đương với người tu luyện đến tu vi Nguyên Anh, mà lại sống thành bầy đàn, lúc ẩn lúc hiện, người bình thường không ai dám tùy tiện chọc vào chúng. Một tộc Giao Nhân cả đời cũng chỉ dệt được một thớt Tiêu Sa, coi nó như sinh mệnh. Nói cách khác, muốn lấy được một thớt, thì nhất định phải có sẵn tư tưởng cùng với Giao Nhân sống chết mới thôi.
Vậy mà bây giờ, trong tay hắn lại có một thớt như thế, Tử Mộ mặt mày hớn hở sờ sờ thớt Tiêu Sa này, vừa mới còn đau lòng không thôi vì mất đi lụa Tiên Vũ, trong chớp mắt đã biến thành cảm giác thỏa mãn, hận không thể tặng thêm cho sư thúc mấy trăm thớt lụa nữa.
Nhưng khi vừa nghĩ tới đối phương định dùng loại vải đó để làm cái gì, trong lòng lại trở lên vi diệu.
Chờ chút, sư thúc tổ bởi vì không có lụa Tiên Vũ, nên mới dùng Tiêu Sa để trao đổi với ông, nói cách khác, trên tay hắn chỉ có Tiêu Sa, như vậy, vật liệu trước đó dùng để làm băng kinh nguyệt là...
Tử Mộ chợt thấy cả người đều không ổn.
Bên này Tử Mộ vẫn còn rối rắm thật lâu, bên kia Ngọc Ngôn đã về tới Ngọc Lâm Phong, chuẩn bị bắt đầu treo đèn đêm, ngồi may băng kinh nguyệt. Lại nhìn về phía căn phòng của đồ đệ, cả phòng tối đen, xem ra nàng đã ngủ rồi. Do dự một chút, liền không yên lòng quay người đẩy cửa đi vào.
Đồ đệ này của hắn thật sự quá yếu ớt, quan trọng là đầu óc nàng lại không được thông minh, ban ngày đau đớn thành như vậy rồi mà vẫn không chịu nói rõ nguyên nhân cho hắn, đã yếu lại còn ngốc. Nếu như hắn không nhanh chóng phát hiện ra, thì có khi một ngày nào đó nàng sẽ bị chính sự ngu ngốc của mình hại chết.
Trong Phòng, Chúc Diêu đã ngủ. Ngọc Ngôn đưa tay bắt mạch cho nàng, so với ban ngày thì mạch đã bình ổn hơn rất nhiều, xem ra không còn bị đau lại nữa. Hắn mới thả lỏng tâm tình, lại nhìn đồ đệ ngốc đang co người cuộn tròn trong chăn.
Đột nhiên nhớ tới lời Tử Mộ nói, nữ tử thời gian này không được bị nhiễm lạnh, suy nghĩ một chút liền lấy ra một chiếc chăn đắp lên cho nàng, người phàm lại càng dễ bị cảm lạnh đi.
Nhìn nhìn lại, vẫn cảm thấy không ổn cho lắm, chăn mền như vậy không không biết có đủ âm không, lại yên lặng lấy thêm một cái chăn khác đắp lên.
Ngó ngó lại, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn lắm, mà Ngọc Ngôn hắn cũng không phải là người hẹp hòi, sau đó liền lấy ra chiếc chăn thứ ba.
Nhìn đi nhìn lại, lấy ra chiếc chăn thứ tư...
...
Sau đó, buổi sáng ngày thứ sáu kể từ khi Chúc Diêu bái nhập sư môn, nàng vì nóng quá mà tỉnh dậy!