• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúc Diêu đã chết, nàng chưa bao giờ chỉ trong một giây đã hiểu rõ bản thân thật sự đã chết như vậy.

Bời vì...

Mẹ nó, vì cái gì trên thi thể của nàng lại có viết ba chữ "Người đã chết" như vậy a, vì cái gì mà vết thương trí mạng trên ngực nàng bị làm mờ như vậy a! Ai đã tạo ra cái trò đùa quái đản này vậy? Ngươi đi ra đây, ta cam đoan sẽ không đánh chết ngươi!

Còn có một cái khung chat độ nhiên bắn ra trước mặt nàng là sao a? Cái khung chat giống y như trên máy vi tính đột nhiên xuất hiện phía trên còn viết rõ ràng, "Ngươi đã chết, có muốn quay lại điểm hổi sinh?" Phía dưới có hai nút, "Có" hoặc "Có".

Loại cảm giác giống như truyện võng du này là sao? Sao bảo là tiên hiệp cơ mà? Còn có hai cái lựa chọn bên dưới đều là "Có" như vậy thì phải chọn cái nào? Lựa chọn kiểu này có ý nghĩa sao?

Chúc Diêu trong trạng thái linh hồn đang gào thét.

Nhưng những người ở đây thật sự không nhìn thấy trạng thái hiện tại của nàng, càng không nhìn thấy mấy chữ trên thi thể nàng. Yêu Hồ đã chết, mà Vương Từ Chi đang ôm thi thể nàng, điên cuồng thu nhập linh khí vào vết thương của nàng, muốn chữa trị vết thương. Đáng tiếc người đã chết, chữa trị thì có ích lợi gì? Linh khí được thả ra, căn bản là không có tác dụng gì đối với vết thương, trong nháy mắt liền tiêu tán trong không khí.

"Sẽ không, Chúc Diêu tỷ, tỷ sẽ không có chuyện gì." Vương Từ Chi vừa lặp lại động tác một cách cứng nhắc, vừa tự lẩm bẩm. Hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại. Giống như trừ cái này, cậu không nghĩ ra được biện pháp nào khác. Nhưng mà thân thể trong tay cậu lại càng ngày càng lạnh.

Cho đến khi cậu không thể thả ra được chút linh khí nào, tâm tình mới bắt đầu sụp đổ, "Chúc Diêu tỷ, tỷ đã đáp ứng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh đệ, tỷ đã đáp ứng rồi! Tại sao tỷ có thể..."

Đây là lần đầu tiên Chúc Diêu nhìn thấy Vương Từ Chi khóc, cho dù lúc trước còn là một thằng nhóc hư đốn nghịch ngợm thích gây sự, hay là hiện tại là một thiếu niên ổn trọng hay ngượng ngùng, cậu cũng chưa từng rơi nước mắt ở trước mặt nàng, vậy mà bây giờ cậu lại khóc như một đứa trẻ.

Chúc Diêu đến gần một chút, muốn xoa đầu cậu, nhưng khung chat vừa bị nàng xem nhẹ lại bắt đầu điên cuồng bắn ra trước, giống như là hệ thống đã lâm vào một dạng vòng lặp vô hạn, càng ngày càng có nhiều khung chat giống y chang nhau, liên tục nhảy ra.

Chỉ một lát sau, tầm mắt của nàng đã bị tầng tầng lớp lớp khung chat chiếm hết. Muốn thể hiện sự tồn tại cũng không cần làm tới dạng này được không, đây là cái hệ thống phá hoại gì a!

Chúc Diêu phản xạ có điều kiện muốn phất tay đuổi khung chat trước mắt đi, lại nghe thấy bên tai "Đinh" một tiếng, một cái lựa chọn "Có" của một khung chat lõm xuống. Lý trí Chúc Diêu chợt dao động, không đúng, nàng không phải lựa chọn như vậy a, đây là thao tác sai lầm, bây giờ đổi lại có kịp không?

Hiển nhiên là không kịp, bởi vì trong chớp mắt, đám khung chat không thấy đâu nữa, ngay cả mấy người Vương Từ Chi cũng không thấy, bốn phía đều là một màu đen kịt. Nàng chỉ cảm thấy, dưới tầm mắt mình có cái gì đang chạy.

Mẹ nó, vì sao ở đây lại có một cái đầu a? ! (kiểu một cái avatar chạy trên thanh loading đó mọi người)

Chúc Diêu cảm thấy từ sau khi xuyên không đến thế giới này, giới hạn của bản thân đang không ngừng được mở rộng, còn có khả năng cuồn cuộn không dứt a. Trái tim thiện lương này thật quá mệt mỏi mà!

Cái đầu kia chạy thật nhanh, chỉ một lát sau, nàng chợt cảm thấy có ánh sáng lóe lên. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bức tường màu trắng, phía trên tường, là một gương mặt chiếm gần hết tầm nhìn, đang ôn nhu nhìn nàng. Nàng hiếu kỳ vươn tay muốn sờ gương mặt kia một chút, lại thấy tay chỉ chạm vào trên tường. Bức tường lõm vào một chút, sau đó một lượng lớn chất lỏng tràn vào trong miệng nàng.

Nàng bị sặc một chút, đang định hỏi đã xảy ra chuyện gì? Lại chỉ phát ra tiếng khóc yếu ớt nỉ non của một đứa trẻ.

"Được rồi, đừng khóc. Đứa nhỏ này, làm gì có ai giành với con, con gấp cái gì chứ?" Người phụ nữ ôn nhu lau nhẹ khóe miệng nàng, nhẹ giọng dỗ dành.

Chúc Diêu lúc này mới phản ứng được, nàng thế mà biến thành một đứa trẻ con! Bức tường trắng nàng vừa đụng phải lại chính là bầu ngực của người phụ nữ đó, vậy trong miệng nàng đang ngậm là... Chúc Diêu vội vàng phun thứ trong miệng ra, chớp mắt có cảm giác bản thân đang đùa giỡn phụ nữ nhà lành.

Đã bảo trở về điểm hồi sinh đâu? Điểm hồi sinh của nàng không phải là thôn nhỏ trong núi kia sao? Bây giờ rõ ràng là đã trọng sinh nha, đổi từ thiết lập thân thể xuyên thành hồn xuyên luôn, như thế này thật sự ổn sao?

"A, sao lại không chịu ăn rồi?" Người phụ nữ thấy nàng né tránh, cố gắng đem "Hung khí" của mình nhét vào trong miệng nàng. Chúc Diêu làm sao chịu được, không ngừng né tránh. Người phụ nữ thấy vậy, nghĩ rằng nàng đã ăn no, mới mặc lại y phục.

Sau đó giúp em bé Chúc Diêu sửa sang lại y phục một chút, mới đặt nàng vào trong một chiếc nôi.

Chúc Diêu hiếu kỳ đánh giá cảnh vật xung quanh, phát hiện mình vẫn ở thời cổ đại như trước, gian phòng cổ kính, nhưng so với thôn sơn nhỏ trước kia tốt hơn nhiều, bởi vì chỉ riêng cái nôi mà nàng đang nằm này cũng thập phần tinh xảo.

"Người đâu!" Người phụ nữ đó hình như là mẫu thân của nàng, hướng về cửa hô một tiếng, thì có bốn năm người tiến vào, bộ dáng như nha hoàn khom người hành lễ.

Xem ra nhà nàng rất có tiền a.

"Các ngươi mang tiểu thư ra ngoài trước đi, một lát nữa ta sẽ tới." Phụ nhân phân phó, sau đó liền mang theo một trong số các nha hoàn, đi vào bên trong gian phòng, chắc là đi vào thay quần áo.

Chúc Diêu luôn là người có năng lực thích ứng rất nhanh. Đối với tình huống trước mặt, nàng đã trở thành một đứa bé, không thể phản kháng được, nàng bình tĩnh lựa chọn thích ứng.

Tuy sẽ rất nhớ sư phụ và Vương Từ Chi, nhưng có lẽ bọn họ đã không cùng một thế giới nữa rồi. Nàng hiện tại cũng rất tốt, nàng là một thiên kim của một phú hộ. Phụ mẫu đối nàng như châu bảo, ngay cả việc cho bú việc cũng không muốn để cho người khác làm.

Chắc hẳn sau này lớn lên, nàng hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc rồi a. Trong thế giới tiên hiệp trước đó, khắp nơi đều là nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị yêu quái nào đó tiêu diệt a. Nghĩ tới điểm này, nàng chợt cảm thấy an lòng.

Thoải mái lăn trên nền cỏ một vòng, nàng muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Trong lúc nhất thời cảm thấy hoa thơm, cỏ xanh, mây trắng, còn có người đang bay trên trời kia cũng...

Mẹ nó, vì cái gì trên trời lại có người đang bay nha, đã bảo là rời khỏi thế giới Tiên Hiệp đâu?

Chờ chút, bóng người kia, hình như là vọt thẳng về phía nàng!

Chỉ một lát sau, đã đứng cách nàng năm bước, một thân áo trắng quen thuộc, gương mặt tuy đẹp đến mức kinh thiên động địa, nhưng quanh năm chỉ lạnh lùng, không có chút biểu lộ nào.

Sư phụ... Nhất thời muốn nói rất nhiều điều, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Ngọc Ngôn nhìn thẳng nàng.

Nàng cũng nhìn thẳng sư phụ.

Cả hai nhìn thẳng nhau.

Không ai nói một câu nào.

Chúc Diêu đột nhiên cảm thấy cứ nhìn nhau như vậy chẳng có chút ý nghĩa nào. Tuy không biết tại sao sư phụ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng nhìn biểu tình kia của hắn, cũng biết là hắn không nhận ra nàng. Nàng hiện tại chỉ là một đứa trẻ sơ sinh chưa được một tuổi, căn bản là không nói được, chứ nói gì đến giải thích.

"Ngươi bị vứt bỏ sao?" Ngọc Ngôn rốt cục cũng mở miệng.

Chúc Diêu sững sờ, hửm? Là có ý gì?

"Ngươi là cô nhi?" Ngọc Ngôn tiếp tục hỏi.

"..." Chúc Diêu tức xạm mặt lại, ngươi có từng thấy một cô nhi nào ngay trong sân nhà mình không?

"Không sao, ta sẽ là người nhà của ngươi."

Cái gì? Mẹ ta đang ngồi cách đây không xa đó a.

"Ta thu ngươi làm đồ đệ." Ngọc Ngôn hoàn toàn không có ý định chờ nàng trả lời, bước về phía nàng.

Chúc Diêu cuối cùng cũng hiểu rõ hắn muốn làm gì, đạp đạp chân định bò đi, mẹ ơi, nơi này có một thúc thúc kỳ quái, muốn bắt cóc con gái của người kìa.

Nhưng nàng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, tay chân nhỏ xíu làm sao nhanh như tu sĩ đã tu luyện vạn năm, một giây sau, nàng đã bị ôm lấy. Sư phụ bộ dáng nghiêm túc tuyên bố.

"Kể từ hôm nay, ta chính là sư phụ của ngươi."

Ê, tự tiện quyết định thay người khác như vậy, ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của mẹ ta một chút a.

"Ừm, ngươi cũng đã đồng ý, vậy theo ta về Ngọc Lâm Phong đi."

Cái gì? Người nào đồng ý a! Ngất

Sư phụ, ngươi ban ngày ban mặt dám cả gan bắt cóc trẻ con như vậy mà được sao?

Đáng tiếc Ngọc Ngôn không nghe được nội tâm đang gào thét của nàng, triệu hồi ra phi kiếm, thân hình lóe lên, mang theo Chúc Diêu trong bộ dáng trẻ sơ sinh, trong nháy mắt biến mất ở chân trời.

Chúc Diêu hoàn toàn vô lực phản kháng. Nhịn không được, giơ một chân lên đạp trúng vào gương mặt như khối băng vạn năm không đổi kia của sư phụ!

Ta không muốn tu tiên đâu a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK