"Sư phụ!" Chúc Diêu vừa mới thấy rõ người trước mặt, thì cảm giác đau đớn kia lại ập đến khiến nàng ngất đi.
Ngọc Ngôn dùng hết sức để duy trì sự thanh tỉnh cho nàng, thi triển trận pháp ngăn trở linh khí, nhưng linh khí xung quanh lại quá nhiều, không còn người dẫn dắt liền trở lên bạo động, bắt đầu công kích xung quanh, "Tập trung tinh thần, mau dừng lại dẫn dắt linh khí." Hiện tại, chỉ có đồ đệ dừng lại việc hấp thu linh khí mới có thể ngăn được bạo động, nếu không toàn bộ Khâu Cổ Phái đều sẽ bị Lôi Linh Khí tàn phá.
Chúc Diêu biết tình huống hiện tại vô cùng nguy cấp, một lần nữa chống đỡ ngồi dậy tĩnh tọa, dừng lại tiếp nhận linh khí theo lời sư phụ.
Nửa khắc sau, trận linh khí bạo động mới dần dần bình ổn lại, bắt đầu tiêu tán.
Ngọc Ngôn hủy bỏ trận pháp, kiểm tra kỹ lại đồ đệ của mình, mới phát hiện ra nàng hiện đã Trúc Cơ đại viên mãn. Ngọc Ngôn tôn thượng mặc dù kiến thức rộng rãi, nhưng cũng bị đồ đệ của mình làm cho kinh hãi. Hắn rốt cuộc đã thu một đồ đệ như thế nào vậy?
Năm năm qua, nàng ngay cả dẫn khí nhập thể cũng không làm được, vậy mà khi học được liền bắt đầu vượt cấp tốc độ kinh người như vậy?
"Sư phụ?" Chúc Diêu cũng cảm giác được thân thể của mình đã biến hóa, nhưng là tình huống vừa nãy, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì a? Bàn tay vàng đến chậm sao?
"Không cần suy nghĩ nhiều." Ngọc Ngôn thi pháp Khứ Trần Quyết cho nàng, quét sạch vết máu trên người nàng, ôm lấy đồ đệ đã không còn sức lực vào trong nhà, đắp kín chăn, "Con nghỉ ngơi trước, chuyện hôm nay đừng nói lại với người ngoài."
Chúc Diêu gật đầu, thấy nàng đã nhắm mắt lại, Ngọc Ngôn mới quay người rời khỏi phòng. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Linh Khí còn chưa tản đi hết trong không trung, có chút buồn rầu. Tu vi muốn nâng cao phải dựa vào linh khí, mỗi một loại linh căn cần số lượng linh khí không giống nhau, Còn việc có thể hấp thu được bao nhiêu linh khí lại phải dựa vào cảm ứng của người đó đối với linh khí và độ thân mật của linh khi với người đó. Ngay cả hắn khi thăng đến Hóa Thần Kỳ, cũng chưa từng gặp qua Lôi Linh Khí bạo động một cách kinh hãi như vậy.
Có thể tạo nên tình huống khủng bố như vậy, chỉ có hai khả năng. Một là đồ đệ có thần khí nghịch thiên có thể ngưng kết được Lôi Linh Khí. Nhưng hắn sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe nói qua thế gian có thần khí như vậy, ngay cả truyền thuyết về dị bảo man hoang thời thượng cổ cũng không có. Huống chi một khi có thần khí xuất thế, thế gian sẽ có dị tượng, không thể có chuyện không có ai biết được. Mà bằng vào trí thông minh của đồ đệ ngốc nhà mình, cái gì cũng đều viết trên mặt, nên không thể có tâm tư che giấu mọi người như vậy. Nếu không thì năm năm qua cũng không học được dẫn khí nhập thể.
Như vậy, cũng chỉ còn một loại khả năng, đó là độ thân mật giữa đồ đệ của hắn và Lôi Linh Khí, đã đạt tới mức độ không thể tưởng tượng nổi, mới có thể khiến cho Lôi Linh Khí tranh nhau chen lấn chui vào trong cơ thể nàng.
Aizz, xem ra hắn đã gặp một phiền toái thật lớn, nhưng mà ai bảo nàng là đồ đệ của hắn cơ chứ!
—— ——
Chúc Diêu ngủ hết một ngày một đêm, đến khi tỉnh dậy, nàng chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, sức lực dồi dào. Giống như chỉ trong vòng một đêm, nàng bắt đầu trở lên tai thính mắt tinh. Trước kia luôn cảm thấy Ngọc Lâm Phong yên tĩnh vắng ngắt, không có nhiều sinh vật sống, nhưng hiện tại, chỉ cần hơi ngưng thần một chút, liền có thể nghe thấy chim hót trong rừng, côn trùng kêu giữa lá, bướm vỗ cánh trên hoa vọng lại, thâm chí còn có thể nghe thấy tiếng cười đùa của vài đệ tử bên ngoài ngẫu nhiên đi qua Ngọc Lâm Phong.
Loại trải nghiệm chưa bao giờ có này khiến cho Chúc Diêu sau khi đẩy cửa ra, liền dâng lên một loại cảm giác nghênh đón thế giới mới. Quả nhiên nàng xuyên không đến đây không phải để du lịch, cảm giác có bàn tay vàng thật tốt quá đi. Giống như cảm giác được tâm tình của nàng, đám Lôi Linh Khí trong không khí bỗng trở lên sinh động.
Chúc Diêu dừng chân nhìn đám điểm sáng nhỏ lung linh trong không trung, thân mật vây xung quanh nàng, lúc thì xếp thành hình chữ S, lúc sau lại xếp thành hình chữ B.
Nàng bình tĩnh vươn tay tản ra, hừ, đồ đáng ghét, tối hôm qua suýt chút nữa thì lấy mạng ta, giờ sẽ không để ngươi dễ dàng tiến lại gần a, giả ngây thơ cũng vô dụng.
"Sư phụ!" Ngọc Ngôn vừa ra cửa thì có một vật thể lạ nhào về phía hắn, hắn theo thói quen nghiêng người sang bên cạnh một bước để né tránh, trơ mắt nhìn nàng ngã rầm một cái. Hắn thở dài một tiếng, gương mặt lại lộ vẻ "đồ đệ lại làm việc ngu ngốc rồi".
Chúc Diêu đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên y phục, cũng không có tức giận, dù sao thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.
"Tạ ơn cứu mạng của sư phụ, đồ đệ lại không có gì để báo đáp người, hay là con lấy thân báo đáp a?"
Ngọc Ngôn không khỏi liếc nàng một cái, "Con vốn là của ta."
"Hửm?" Là ý gì? Chúc Diêu sững sờ, cái gì gọi là vốn là của hắn? Loại văn phong tổng tài bá đạo này là thế nào a? Đừng a, nàng vừa nãy chỉ là thuận miệng muốn trêu chọc hắn một chút thôi, văn phong này có chút không đúng nha.
Ngọc Ngôn thấy nàng lại bắt đầu ngẩn người, liền giải thích nói, "... Con là đồ đệ thân truyền của ta." Nàng vốn chỉ có thể bái một mình hắn làm sư phụ, cho nên là của một mình hắn, lấy thân báo đáp gì đó, căn bản không tồn tại.
Khóe miệng Chúc Diêu giật giật, sư phụ quả nhiên không có cách nào có thể câu thông được với người a. Bỏ đi, hôm nay tâm trạng của nàng rất tốt, không muốn cãi nhau với hắn, "Sư phụ, hôm nay sẽ ăn gì nha?" Không phải đang là giờ ăn sáng sao?
"Đói sao?" Ngọc Ngôn khó hiểu nhìn nàng.
Chúc Diêu xoa xoa bụng, lắc đầu, theo lý thuyết, nàng ngủ một ngày một đêm, đáng lẽ phải đói đến mức ngực dán vào lưng luôn rồi, nhưng lạ là bây giờ lại không có chút cảm giác đói bụng nào.
"Đến Trúc Cơ liền có thể tích cốc, sau này con không cần phải ăn nữa."
"A, không được ăn nữa, như vậy không phải nhân sinh sẽ thiếu đi rất nhiều thú vui sao?" Làm một người tham ăn, Chúc Diêu không thể nhịn được. "Sư phụ, hay là thi thoảng chúng ta lại ăn một bữa đi, trải nghiệm một chút sinh hoạt a."
Ngọc Ngôn không buồn động đậy: "Thức ăn của nhân gian quá nhiều tạp nhất, bất lợi cho việc tu hành, đã đến tích cốc thì không nên ăn lại."
Chúc Diêu chớp mắt, yên lặng quyết định về sau sẽ ăn vụng, tuyệt đối không cho sư phụ biết.
"Con đã Trúc Cơ, vậy hãy bắt đầu học tập pháp thuật đi." Vị sư phụ nào đó bắt đầu khởi động hình thức dạy học, "Chỉ có tu vi, không có pháp thuật cũng không được. Trước tiên bắt đầu tập luyện pháp thuật nhập môn Thanh Thể Chi Pháp đi."
"Vâng thưa đại vương, không vấn đề thưa đại vương!" Chúc Diêu ngoan ngoãn chắp tay.
Ngọc Ngôn không để ý tới việc nàng hồ ngôn loạn ngữ, đưa tay điểm nhẹ lên mi tâm nàng. Chúc Diêu cảm thấy một lượng lớn thông tin tràn vào trong đầu, chính là Thanh Thể Chi Pháp. Thực ra cái gọi là Thanh Thể Chi Pháp, chính là tự làm sạch kinh mạch, bài trừ tạp chất bên trong cơ thể ra ngoài để linh khí được vận chuyển càng thêm thông thuận, như vậy lúc thi triển pháp thuật sẽ càng thêm nhanh chóng.
Chúc Diêu nhắm mắt ngồi xuống, dựa theo phương pháp trong công pháp, từng chút dọn dẹp kinh mạch của mình. Nhưng là nàng đã đánh giá thấp tạp chất chồng chất trong cơ thể nàng suốt ba mươi ba năm qua. Mới thanh lý được vài lần, nàng đã cảm giác được một trận đau bụng khó nhịn, trong bụng cũng truyền đến vài tiếng ùng ục ùng ục. Nàng cứng ngắc nhìn về phía sư phụ đang ngồi một bên, lại thấy hắn đang bất động như núi mà nhìn nàng, vẻ mặt biểu lộ đã sớm biết.
Nàng khẽ cắn môi, vội vàng đứng dậy, tức tốc lao nhanh ra nhà vệ sinh. Tên lừa đảo! Thanh Thể Chi Pháp cái gì, rõ ràng là tiêu chảy đại pháp thì có.