Hai người mỗi người đều đang tự đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, thì đột nhiên toàn bộ Khâu Cổ Phái, bầu trời bắt đầu trở lên tối sầm, ngay cả linh khí xung quanh cũng bắt đầu mất khống chế mà tụ tập lên trên không trung. Trong lúc nhất thời gió mây vần vũ, cát bay đá chạy.
Ngay cả Chúc Diêu trong trạng thái cố gắng bày ra vẻ đang suy nghĩ, cũng bị gió thổi đến nỗi lăn ùng ục về phía sau, phát huy đầy đủ ưu thế hình thể cục bột của nàng. Mắt thấy bản thân như sắp bị cuốn lên trời, thì một bóng người chợt lóe lên trước mắt, Ngọc Ngôn ở phía sau vừa vặn bắt được, đặt vào một nơi ấm áp.
"Sư... sư, phụ!" Chúc Diêu gian nan phun ra hai chữ, thuận tiện bắn đầy nước bọt lên mặt hắn. Không còn cách nào khác, răng dài không khống chế nổi a.
Ngọc Ngôn lại tựa như đã thành thói quen, thi triển Khứ Trần Quyết cho bản thân, ngẩng đầu nhìn liếc bầu trời quỷ dị kia, lại cúi đầu nhìn về phía Tây Nam nơi dẫn phát ra dị động, thì thào nói, "...có người Kết Đan."
Chúc Diêu dường như cũng kịp phản ứng lại, Kết Đan, mà còn là phương hướng đó, không phải là thằng nhóc Tiêu Dật đó chứ? Động tĩnh thăng cấp ở Tu Tiên Giới đều lớn như vậy sao? Ngay cả Khâu Cổ Phái được phủ đầy trận pháp cũng biến thành dạng này.
Ngọc Ngôn nhíu nhíu mày, hắn là Lôi Linh Căn, cảm ứng đối với thiên lôi đặc biệt nhạy cảm. Lôi uy ẩn dấu trong tầng mây kia hắn cảm nhận được hết sức rõ ràng, nếu đoán không nhầm thì hẳn là Cửu Cửu lôi kiếp Kết Đan. Nhưng mà vì sao lại xảy ra bạo động lớn như thế, chẳng lẽ người Kết Đan có gì bất phàm?
Không đợi hắn nghĩ xong, bạo động xung quanh đã ngừng lại, ngay sau đó đạo kiếp lôi thứ nhất đã lăng không đánh xuống, bầu trời bị kiếp vân che khuất ánh mặt trời, lôi kiếp giống như một cự long mở ra thiên địa đánh thẳng về phía đỉnh núi Tây Nam, hung hăng bổ lên trên người ứng kiếp.
Mà hộ sơn đại trận của Khâu Cổ Phái cũng được phát động trong chớp mắt khi đạo Thiên Lôi thứ nhất đánh xuống. Tuy lôi kiếp chỉ bổ vào người ứng kiếp, nhưng lôi kiếp có chứa thiên uy, lại là lực lượng thuần lớn nhất, rất dễ khiến cho đệ tử cấp thấp tâm cảnh không cao bị thương.
Chúc Diêu chăm chú nhìn từng đạo từng đạo lôi kiếp nối tiếp nhau bổ xuống. Động tĩnh lớn như vậy, mỗi một âm thanh đều giống như có thể gõ ra tiếng vọng lớn nhất từ dưới đáy lòng, ngay cả nàng cũng không khống chế mà lông tơ dựng đứng lên. Thì ra đây chính là lôi kiếp, quả nhiên vô cùng khí thế, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy có cảm giác thân thiết như vậy?
Cửu Cửu lôi kiếp Kết Đan vang lên tám mươi mốt đạo, mỗi một đạo so với đạo trước đó uy lực đều lớn hơn. Lúc đạo lôi kiếp thứ tám mươi mốt bổ xuống, cũng là lúc Kim Đan của đối phương đã hình thành. Chúc Diêu cảm giác được rõ ràng lúc đạo lôi kiếp cuối cùng kia đánh xuống, toàn bộ Khâu Cổ Phái đều rung động, ngay cả hộ sơn đại trận cũng có một tia chấn động.
Rốt cục cũng bổ xong, Chúc Diêu chậm rãi thở ra một hơi, tràng cảnh bá khí như thế, nàng là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Không đúng, còn chưa bổ xong!" Ngọc Ngôn thình lình thốt ra một câu.
Chúc Diêu sững sờ, không đúng, nàng dù gì cũng là sinh viên khối khoa học tự nhiên, số học học vô cùng tốt, vừa nãy rõ ràng là tám mươi mốt lần không sai nha?
Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên kiếp vân trên trời vẫn ngưng tụ không rời, giống như đang nổi lên cái gì đó. Chẳng lẽ ông trời bổ đến nghiện, còn muốn làm thêm một lần nữa? Đãi ngộ của nam chính quả nhiên khác biệt a.
Đang nghĩ ngợi, thì thấy bầu trời hiện lên một mảng màu tím, một đạo Thiên Lôi thô to hơn trước đó rất nhiều, lại mang theo ánh sáng màu tím, từ không trung bổ thẳng xuống.
Chúc Diêu bình tĩnh khởi động hình thức xem kịch, dù sao cũng không phải bổ xuống đầu nàng. A, vì sao cái đạo lôi điện kia lại giống như rẽ ngang vậy, làm sao lại có cảm giác nó hướng về phía này.
Mẹ nó, thật đúng là hướng về bên này! Người khác lịch kiếp thì liên quan gì tới nàng a!
"Sư phụ!" Chúc Diêu gấp gáp túm lấy cổ áo sư phụ, nếu không phải do tay quá nhỏ, nàng chắc chắn đã lay lay mấy lần rồi, nhanh cứu mạng a.
Ngọc Ngôn cũng hơi kinh ngạc, đây là lần đầu hắn gặp được thiên lôi đánh sai đối tượng, nhưng cũng may hắn phản ứng nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tạo lên kết giới phòng ngự, chỉ là Thiên Lôi Kim Đan Kỳ mà thôi, hắn nhất định có thể...
Ầm ầm! Lôi điện trực tiếp xuyên qua kết giới, đánh thẳng lên thân hai người.
Chúc Diêu chỉ trong chớp mắt bị đánh thành than yên lặng quay đầu nhìn vị sư phụ nào đó, sự tín nhiệm cơ bản giữa sư đồ đâu?
Sư phụ vẫn trong trang thái vươn tay kết ấn chưa kịp thu hồi:...
"Khụ, khi nãy là Tử Cực Thiên Lôi!" Giống như là cảm giác được ánh mắt oán niệm của đồ đệ, Ngọc Ngôn có chút lúng túng giải thích.
Hắn cũng không nghĩ tới lôi kiếp này, lại là lôi kiếp của Hóa Thần Kỳ, mà Tử Cực Thiên Lôi khác với lôi kiếp bình thường ở chỗ, tấn công được mọi chỗ, có thể xuyên qua tất cả các thuật pháp phòng ngự, muốn đánh người nào thì sẽ đánh người đó, mà uy lực lại mạnh gấp trăm lần so với lôi kiếp phổ thông.
Khi nãy là do hắn đoán sai. Chỉ là nếu không phải do hắn ôm nàng, cản lại phần lớn uy lực, thì không đơn giản là chỉ bị đốt cháy khét như vậy.
Chỉ là vì sao lôi kiếp của Kết Đan Kỳ lại có Tử Cực Thiên Lôi, hơn nữa còn bổ nhầm người như vậy, hắn cũng nghĩ không thông.
Ngọc Ngôn thuận tay thi triển Khứ Trần Quyết cho đồ đệ, tẩy trắng cục bột nhỏ cháy đen kia.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, "Lôi kiếp quỷ dị như vậy, có thể thấy được người ứng kiếp có khí vận kinh người, tất sẽ dẫn đến thiên địa hiển tượng."
Sư phụ ngươi chắc chắn không phải đang lảng sang chuyện khác đó chứ? Chúc Diêu oán niệm lại nguýt hắn một cái, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời vẫn còn rất tối, chỉ là không còn cảm giác khiến người ta sợ hãi như khi nãy nữa, mọi thứ đều bình tĩnh trở lại, ở giữa không trung lại có lấm tấm ánh sáng rơi xuống, chậm rãi hội tụ.
Cái gọi là thiên địa hiển tượng, là chỉ những người có cơ duyên lớn, vận khí lớn, cùng tạo hóa lớn. Loại người này chính là con cưng của thiên địa. Tại lần dẫn phát lôi kiếp đầu tiên, bầu trời sẽ có cảnh tượng dị thường hiện ra. Cảnh tượng càng hiếm có, thì tương lai của người đó sẽ càng bất phàm. Nhưng loại hiện tượng trong truyền thuyết này chỉ có thời kỳ Thượng Cổ mới thường xuất hiện.
Quả nhiên sư phụ nói không sai, các điểm sáng kia đang chậm rãi hội tụ lại, chỉ một lát sau đã thành hình.
Chúc Diêu trừng to mắt nhìn lên bầu trời, đó lại là một con rồng, một con rồng màu trắng thật lớn, một con rồng mà nàng chỉ có thể nhìn thấy ở trong sách. Con rồng lớn bay múa uốn lượn trên không trung, phảng phất như chỉ trong khoảnh khắc liền có thể lên trời xuống đất sau đó bay về phía nàng.
Mẹ nó, nó thật sự là bay về phía này. Làm ơn đi, ngươi không phải là dị tượng của người Kết Đan sao? Vì sao lại chạy sai bên như vậy a?
Còn có, mới vừa nãy ở bên đó ngươi uy vũ khí khách như vậy, giờ lại tung ta tung tăng bay về này, ngươi sáng nắng chiều mưa như vậy mà được sao?
Lại còn vừa bay vừa kêu "ngao ngao ngao" này là cái gì?
Chúc Diêu trong nháy mắt nhớ tới cái kia đạo Thiên Lôi dở khóc dở cười kia liền phản xạ có điều kiện hô to một tiếng, "Đừng tới đây!"
Con rồng kia thế mà thật sự "Két kít..t..t...t" một tiếng ngừng ở giữa không trung, tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng, trong miệng còn phát ra âm thanh ủy khuất "Ô ô ô".
Chúc Diêu trong chớp mắt không tìm thấy cằm của mình nữa, rốt cuộc thì ngươi là rồng hay là chó vậy a!
Con rồng trắng tựa như hiểu được nàng không muốn để cho nó tới gần, sau đó lưỡng lự rời đi, vừa bay vừa quay đầu lại nhìn, thân hình càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng tan biến tại chân trời, mà lôi vân ngưng tụ mấy canh giờ cũng chầm chậm tiêu tan, một lát sau bầu trời dần trở lên sáng sủa.
Chúc Diêu: "..."
Ngọc Ngôn: "..."
Ngọc Ngôn đứng thẳng bất động hồi lâu, sau đó mới chậm rãi cúi đầu nhìn về phía tiểu đồ đệ trong tay.
Chúc Diêu che mặt lại, không nên hỏi ta a, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra nha!
Giây lát sau...
"Ngọc Vượng?"
"Dục vọng em gái ngươi!"
Ách...
Nghe vậy, khóe miệng Ngọc Ngôn nhẹ nhàng cong lên, trong chớp mắt dường như băng tuyết tan chảy, vạn vật khôi phục, xuân về hoa nở.
"Trở về là tốt rồi."
"..."