• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại điện, sáu đôi mắt đồng loạt quét về phía nàng. Đặc biệt là Vương tiểu bằng hữu, cả mặt đều biểu lộ vẻ không dám tin, rút tay ra khỏi tay nàng. Đôi mắt to ngập nước như viết rõ ba chữ "Kẻ lừa đảo" nhìn nàng.

Này này này, thằng nhóc này có thể nhớ lại được không, đã nói với nó từ trước là mình ở Ngọc Lâm Phong, là do nó không nghĩ tới, không hiểu biết, không thể trách nàng được a.

"Tham kiến sư thúc!"

"Tham kiến thái sư thúc!"

Tử Duyên và Triệu Nguyên Tu mặc dù không muốn, nhưng bối phận của đối phương quá cao, vì mặt mũi, không thể không lên tiếng chào hỏi nàng.

Chúc Diêu phất tay, ra hiệu cho hai người không cần đa lễ, nụ cười có chút cứng ngắc. Muốn vươn tay nắm lấy tay Vương Từ Chi nhưng lại bị nó tránh né. Khuôn mặt nhỏ của nó tức đến trương phình lên, đôi mắt trừng to như muốn nói "Ngươi lừa ta!"

Thằng nhóc này, lại quậy cái gì vậy?

"Nguyên Thần, Từ Chi, hai ngươi lui xuống trước đi." Tử Mộ kịp thời lên tiếng giải vây cho nàng, để Nguyên Thần và Vương tiểu bằng hữu còn đang dùng ánh mắt như phi tiêu nhìn chằm chằm nàng cùng đi xuống trước. Ông ta đến gần cách nàng vài bước, cười đến hòa ái, thân thiện, lại đưa lưng về phía hai người khác, nhìn nàng bằng ánh mắt ý vị thâm trường: "Tiểu sư thúc trước đó đúng lúc có mặt tại hiện trường, là người có quyền lên tiếng nhất, không biết người cảm thấy việc này nên xử lý thế nào cho thỏa đáng?"

Chúc Diêu khẽ lắc đầu, nàng thì biết cái quỷ gì chứ, quả bóng cao su này đá cho nàng như vậy có ổn không đấy?

"Ha.. ha.. sư phụ đang gọi ta về nhà ăn cơm!"

Đang định chạy trốn thì cánh cửa phía sau lưng nàng cọt kẹt đóng lại, Chúc Diêu hung hăng trừng mắt nhìn Tử Mộ, ngươi là lão hồ ly, cái việc rõ ràng đắc tội với người khác như vậy mà dám đá sang cho nàng.

Tử Mộ cười càng thêm hòa ái, bộ dáng đều ra vẻ lắng nghe lời dạy bảo của sư thúc.

Chúc Diêu thở dài một hơi, đành phải xử lý vụ này. Nàng ngồi xuống đối diện Tiêu Dật tiểu bằng hữu, nhìn đứa nhỏ toàn thân vẫn còn đang chảy máu, liền nhíu nhíu mày. "Các ngươi thả nó ra trước đi đã." Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

Triệu Nguyên Tu mặc dù có chút bất mãn, nhưng vẫn vung tay lên, giải trừ pháp thuật trói buộc trên người Tiêu Dật

Tiêu Dật nhẹ thở ra một hơi, những vẫn ngồi dưới đất, gương mặt đề phòng nhìn mọi người.

Mâu thuẫn giữa Tiêu Dật và nhóc mập, nàng cũng đã biết từ lúc đi nhận ngọc bài thân phận, ban đầu chỉ là trò đùa giữa hai đứa nhóc, kết quả lại náo đến chút nữa thì chết người. Là do tu tiên sao? Có câu nói rất hay, sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng nặng. Ở đây thì hay rồi, sức mạnh càng lớn, tính khí cũng càng khó chịu, muốn ra tay thì sẽ ra tay.

"Tiêu Dật, ngươi tại sao lại muốn giết Triệu Tiểu Bàn?" Đúng, chính là giết, nếu như Chưởng môn không xuất hiện kịp thời, thì nhóc mập kia chết chắc rồi.

Tiêu Dật gương mặt lạnh lùng, vẫn kiên trì nói: "Nó đáng chết."

"Tại sao?" Chúc Diêu tiếp tục hỏi.

Nó khẽ cắn môi, như là đang nhớ tới việc khiến hắn căm phẫn vô cùng, "Từ khi nhập môn, nó vẫn luôn bắt nạt Linh Lung, Linh Lung không muốn so đo với nó, thì nó lại càng không biết điểm dừng, đẩy ngã Linh Lung vào đầm nước lạnh, do vậy là Linh Lung ốm nặng, nguy hiểm đến tính mạng. Đã vậy Triệu Tiểu Bàn còn cố tình cướp đi thuốc cứu mạng của nàng ấy, ta đã nói với quản sự sư huynh, nhưng mà... " Nó hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Triệu Nguyên Tu cách đó không xa: "Bọn họ bởi vì Triệu Tiểu Bàn là con trai của đại đệ tử Luyện Khí Phong, nên đều xem như không thấy chuyện này."

Chúc Diêu nhớ lại, Linh Lung chắc hẳn là cô bé ở cùng với nó ngày hôm đó.

"Là bởi vì việc này, nên ngươi muốn giết Triệu Tiểu Bàn?"

Tiêu Dật gật đầu, đôi mắt hắn còn như đang hiện lên sát khí.

"Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, cho dù ngươi giết được Triệu Tiểu Bàn, thì cũng không cứu được Linh Lung. Mà ngươi bởi vì vậy, trên lưng đã gánh thêm một mạng người."

Tiêu Dật trầm mặc một lúc, lại tiếp tục nói: "Cho dù là như vậy, ta cũng là báo thù cho nàng."

"Bởi vậy cho nên ngươi cảm thấy ngươi giết Triệu Tiểu Bàn là đúng?"

Nó tiếp tục gật đầu.

Chúc Diêu cảm thấy bất lực, nàng không nghĩ ra vì sao chỉ là một thằng nhóc mười tuổi lại có ý nghĩ cực đoan đến như vậy, coi chuyện giết người này là chuyện đương nhiên, giải quyết vấn đề bằng phương pháp ngọc đá cùng nát. Tam quan của đứa nhỏ này, rõ ràng đã lệch lạc rồi. (Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, ý nghĩ cùng giới hạn đạo đức của người đó.)

"Giết người phải đền mạng, ngươi có từng nghĩ tới hậu quả hay không?"

"Ta giết là người đáng chết!" Tiêu Dật bất giác cao giọng.

Chúc Diêu nhíu mày càng sâu: "Người nào thì đáng chết, người nào thì không đáng chết, ngươi dựa vào đâu để đặt ra tiêu chuẩn? Đối xử tốt với ngươi thì không đáng chết, còn đối xử không tốt với ngươi thì đáng chết sao? Bạn nhỏ này, trên đời này không phải chỉ có một mình ngươi, thế giới cũng không phải chỉ xoay quanh ngươi. Không có bất kỳ ai có quyền định đoạt sống chết của một người. Ngươi nói Triệu Tiểu Bàn bắt nạt ngươi, làm hại Linh Lung bệnh nặng, chuyện này vốn là do nó sai. Nhưng ngươi lại muốn giết nó, dùng một sai lầm lớn để báo thù nó. Ngươi cảm thấy việc này là đúng sao?"

Tiêu Dật không nói lời nào, vẫn cắn răng, quật cường không cúi đầu.

Chúc Diêu cũng biết, trong thời gian ngắn không thể đả động được nó, lần đầu tiên gặp nó thì đã biết nó là một đứa nhỏ ăn mày, có lẽ từ nhỏ đã không có phụ mẫu bên cạnh, nên mới hình thành lên tam quan luôn coi mình là trung tâm. Mà việc bản thân tự nhận định đúng sai xem ra đã ngấm vào xương tủy rồi, căn bản là không phải chỉ trong một thời gian ngắn là có thể thay đổi được.

"Tiêu Dật đánh trọng thương Triệu Tiểu Bàn là sự thật, nên phải chịu trách nhiệm cho việc làm của mình." Chúc Diêu đứng lên, nhìn Tử Mộ.

Triệu Nguyên Tu đứng một bên, thần sắc vui vẻ. "Thái sư thúc minh xét."

"Nhưng mà!" Chúc Diêu tiếp tục nói: "Triệu Tiểu Bàn ức hiếp người trước, là nguyên nhân dẫn đến một loạt những chuyện này, cho nên chính nó cũng cần phải chịu trách nhiệm tiếp theo." Sắc mặt Triệu Nguyên Tu chợt trầm xuống, Chúc Diêu không cho hắn cơ hội biện minh, tiếp tục nói: "Còn cả ngươi nữa!"

Chúc Diêu nhìn về phía Nguyên Tu, "Ngươi là phụ thân của Triệu Tiểu Bàn, không dạy dỗ nó cho tốt, để mặc nó ức hiếp đồng môn, dẫn tới họa sát thân. Có câu nói rất hay, Cha không dạy con chính là có tội. Nếu như ngươi sớm phát hiện ra nó và đồng môn không hòa hợp, khuyên can chỉ bảo nó, chuyện như vậy liền sẽ không xảy ra. Cho nên ngươi cũng phải chịu trách nhiệm việc dạy dỗ con cái không đến nơi đến chốn." Tam quan của một đứa nhỏ là ảnh hưởng từ cha mẹ, nếu như nói tam quan của Tiêu Dật cực đoan là do hoàn cảnh gây ra, thì Triệu Tiểu Bàn ngang ngược chính là do người làm cha tạo lên.

Thần sắc Triệu Nguyên Tu tối sầm, miệng khẽ động, nhưng cuối cùng cũng không có phản bác lại, chỉ chắp tay đáp lại: "Đệ tử đa tạ sư thúc dạy bảo." Chỉ là ánh mắt vẫn hung hăng liếc xéo về phía đứa nhỏ đang ngồi trên mặt đất.

"Được rồi, ta cũng không rõ ràng môn quy, Tử Mộ chưởng môn, ngươi tự mình xem xét phải xử phạt như thế nào đi." Chúc Diêu vươn vai một cái, ném cho Tử Mộ nãy giờ vẫn một mực không có lên tiếng một cái ánh mắt tự giải quyết.

Tử Mộ lập tức tươi cười như một đóa cúc nở rộ, thái độ cung kính, bắt đầu vuốt mông ngựa (nịnh nọt), "Tiểu sư thúc quả là cao minh, phân tích sự việc rõ ràng tỉ mỉ như vậy a."

Chúc Diêu trợn mắt trừng ông ta một cái, hừ, mẹ nó, ngươi không phải muốn ta nói như thế sao? Đừng cho là ta không hiểu suy nghĩ của lão hồ ly ngươi. Chỉ đáng thương cho nàng, vừa đắc đội Đan Phong xong, lại đắc tội Luyện Khí Phong, nàng sống cũng không dễ dàng a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK