Chúc Diêu một lần nữa trở về Ngọc Lâm Phong, cùng một nơi, cùng một căn phòng, cùng một sư phụ. Chúc Diêu có cảm giác khóc không ra nước mắt, nhớ tới tình cảnh của mình, nàng lại không nhịn được mà đạp lên mặt sư phụ một cái.
"Hồ nháo!" Ngọc Ngôn bình tĩnh kéo bàn chân nàng xuống, đặt đứa nhỏ đứng còn chưa vững lên giường. Nhìn nàng không an phận bò loạn xung quanh đến sắp rơi ra khỏi giường, hắn không thể không xách nàng trở về giữa giường. Cứ như thế lặp đi lặp lại xách rất nhiều lần.
Ngọc Ngôn nhìn cục bột nhỏ đang gây sự này, nhất thời không biết làm sao? Hắn chưa bao giờ chăm sóc một đứa nhỏ, chứ nói chi tới đứa nhỏ ngay cả nói cũng chưa biết.
Người duy nhất có kinh nghiệm chăm sóc người khác, cũng chính là đồ đệ ngốc đã qua đời kia. Nhớ tới chuyện này, Ngọc Ngôn lại có chút ưu thương, hắn chờ hơn một vạn năm, thật vất vả mới thu nhận được một đệ tử, cẩn thận dạy dỗ, chăm sóc che chở nàng. Nhưng mà lần đầu tiên đồ đệ ra ngoài lịch luyện đã bị một con Yêu Hồ giết chết.
Ngay lúc đồ đệ bị thương hắn đã biết, cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Tuy nói bằng vào tu vi của hắn, chỉ cần hồn phách của nàng không rời đi đầu thai, là hắn có thể cứu trở về. Nhưng kỳ quái là, cho dù hắn thi pháp như thế nào, đồ đệ cũng đều không có dấu hiệu tỉnh lại. Mà ấn ký thần thức của đệ tử thân truyền mà hắn lưu lại trên trán nàng, lại không tiêu tán. Đây là chuyện thập phần không hợp lý, mà người chết như đèn tắt, trừ các loại pháp thuật gọi hồn, các pháp thuật khác đều khó có khả năng có tác dụng đối với người chết, trừ phi nàng không chết.
Hôm nay hắn chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua nhân gian, lại đột nhiên cảm giác được tia thần thức kia của chính mình. Lúc chạy tới, liền thấy bé gái trắng trẻo như cục bột nhỏ này đang bò loạn, còn có một đám người hầu đang đuổi theo.
Bình thường hồn phách khi đầu thai, nhanh thì hơn ngàn năm, chậm thì vạn năm, cho nên phản ứng đầu tiên của hắn là đoạt xá trọng sinh. Nhưng muốn đoạt xá phải có tu vi Nguyên Anh Kỳ mới có thể làm được điều này, mà đồ đệ ngốc kia cho dù có nghịch thiên thế nào, cũng không có khả năng Kết Anh chỉ trong vòng vài ngày. Với cả bằng vào tính tình của xuẩn đồ đệ, cho dù chết cũng sẽ tuyệt đối không ra tay đối với một bé gái.
Hắn ẩn giấu thân thể, cũng thi pháp để phàm nhân tự động không chú ý tới sự tồn tại của hắn cùng đứa nhỏ, cẩn thận xem qua Thức Hải của nàng, phát hiện hồn phách và thân thể kết hợp vô cùng mật thiết với nhau, không giống như là bị đoạt xá. Sau đó lời nói thu nàng làm đồ đệ cũng cứ như vậy mà thốt ra, hơn nữa còn xúc động mang cả người trở về.
Chỉ là... Bây giờ nên làm gì?
Nhìn cục bột nhỏ đã bắt đầu bò về phía hắn, còn kéo tay hắn nhét vào bên trong miệng, hắn dường như đã hiểu ra điều gì.
"Đói sao?"
Chúc Diêu ngẩng đầu liếc hắn một cái, nàng chỉ là phẫn nộ muốn cắn người mà thôi, nhưng mà nàng quên là mình không có răng. Mà tay sư phụ lại quá cứng, lợi đau quá.
"Ngoan ngoãn ngồi yên, ta đi tìm đồ ăn cho con." Nói xong liền đi ra ngoài, không đến một lát sau, lại bưng tô lớn chén nhỏ đồ ăn tiến đến.
"..." Chúc Diêu mặt đơ nhìn lại hắn, bảo một đứa con nít ăn cơm rau thật khoa học sao? Nhất thời cảm thấy lợi càng đau.
"Không thích ăn?" Thấy nàng nhìn đồ ăn mà như không nhìn, sư phụ khó xử. Vị đồ đệ này xem ra càng khó chăm hơn so với đồ đệ trước của hắn.
Chúc Diêu im lặng bắt đầu bò xuống phía dưới giường, lại một lần nữa bị sư phụ vô tình xách về. Ngọc Ngôn giơ lên thân thể tròn trịa của nàng, nhìn trái nhìn phải một chút, giống như đang suy nghĩ rốt cuộc cục bột nhỏ này muốn này ăn cái gì, sau cùng thở dài một tiếng, ôm chặt nàng ngự kiếm bay về phía chủ phong. Vẫn là nên hỏi một người có kinh nghiệm phong phú trong việc thu đồ đệ đi.
Sau đó người có kinh nghiệm phong phú trong việc thu đồ đệ - Tử Mộ chân nhân, một lần nữa bị giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của vị thái sư thúc nào đó ngay trong phòng mình.
"Thái sư thúc, người đã trở về?" Từ sau khi tiểu sư thúc chết đi, thái sư thúc đã thay đổi, trước kia lúc nào cũng chỉ ở nhà, giờ lại thường xuyên ra ngoài du lịch, hiện tại sao lại đột nhiên trở về? Mà trong tay còn ôm..., "A, thái sư thúc đứa trẻ sơ sinh này là?" Chẳng lẽ... Trong não Tử Mộ tự động suy diễn là một tràng kịch hay.
"Đồ đệ!" Ngọc Ngôn nhàn nhạt mở miệng, đánh nát suy diễn của Tử Mộ.
Tử Mộ lại càng kinh ngạc, "Thái sư thúc, người lại thu đồ đệ sao?" Tỉ mỉ nghĩ lại, cũng có thể hiểu được. Ngọc Lâm Phong vẫn cần có người thừa kế a. Chỉ là không nghĩ tới, hắn nhanh như vậy đã tìm được một đệ tử Lôi Linh Căn.
A, không đúng, đứa bé kia tuổi tác còn quá nhỏ, theo lý thuyết là không thể đo ra linh căn được a.
Ngọc Ngôn hoàn toàn không có ý định giải thích, chỉ là chuyển tay đem Chúc Diêu nhét vào trong ngực Tử Mộ, "Nàng đói."
A? Tử Mộ sững người tại chỗ, nàng đói người tìm ta làm gì, ta lại không thể cho hài tử bú được.
"Thái sư thúc, đệ tử..."
Tử Mộ đang định giải thích, Ngọc Ngôn lại lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn hắn, ánh mắt kia rõ ràng viết: Không giải quyết được nàng, thì ta giải quyết ngươi. Tử Mộ chân nhân lung lay một cái, yên lặng đem nửa câu nói sau nuốt trở về.
Quan sát tỉ mỉ đứa trẻ sơ sinh trong tay, như cục bột trắng trắng mềm mềm, ngũ quan cũng cực kỳ tinh xảo, bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận, không khóc không nháo, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm lão. Tử Mộ trong nháy mắt bị manh hóa, Thật... Thật đáng yêu, hoàn toàn không phù hợp với thái sư thúc, thật muốn cướp về mà.
"Khục khục... Thái sư thúc, bé gái này còn nhỏ, không thể dứt sữa được. Người có thể cho nàng ăn nước cháo loãng hoặc thứ khác tương tự như sữa a." Tuy có ý nghĩ muốn cướp người, nhưng ngại thân phận của thái sư thúc, lão lại yên lặng nhịn xuống. Một tay ôm chặt tiểu hài tử, một tay móc từ trong túi trữ vật trên người ra hai bao tải, "Đệ tử có hai bao Linh Mễ này, so với gạo phổ thông thì càng mềm hơn, rất thích hợp..."
Ngọc Ngôn gật đầu, cũng không khách khí, vung tay lên liền đem hai bao Linh Mễ cất vào nhẫn trữ vật của mình.
Tốt a, bị giật đồ gì đó, lão đã thành thói quen rồi.
Đang nghĩ ngợi làm sao để kiếm được trở về, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một nữ tử áo đỏ đi vào, "Sư huynh, lần trước huynh nói chuyện kia..." Người tới chính là phong chủ Đan Phong, Hồng Trù. Nhìn thấy Ngọc Ngôn trong phòng thì sững sờ một chút, liền vội vàng hành lễ, "Đệ tử tham kiến thái sư thúc."
Ngọc Ngôn gật gật đầu, không có chút phản ứng nào với nàng.
Hồng Trù lại liếc nhìn đứa trẻ sơ sinh trong tay Tử Mộ, ánh mắt chợt lóe sáng, "Đây là búp bê nhà ai nha? Thật đáng yêu."
Có lẽ là nữ nhân trời sinh đều thích tiểu hài tử, không đợi Tử Mộ kịp phản ứng, Hồng Trù đã đem Chúc Diêu từ trong ngực hắn ôm lấy, xoa bóp tay nhỏ chân nhỏ của nàng, thần sắc cực kỳ yêu thích.
Ngay cả chính Chúc Diêu cũng có chút giật mình. Đời trước nữ nhân này, không phải chán ghét nàng thì chính là chán ghét nàng muốn chết, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt thế này, chênh lệch thật là quá lớn, hoàn toàn không phản ứng kịp. Ngự tỷ biến thân thành loli gì đó, thật quá mất mặt.
"Sư huynh, tiểu hài này không phải là do tẩu tử... ?" Tuy người song tu rất khó có thai, nhưng cũng không phải là không thể có a, không nghĩ tới mới một thời gian không thấy, thì đã sinh ra một bé gái rồi.
"Dĩ nhiên không phải!" Tử Mộ phản bác, quả nhiên không phải một mình lão suy nghĩ lệch lạc.
"Không phải?" Hồng Trù nghe xong càng thêm vui vẻ, trong mắt đều là hưng phấn, "Không phải, vậy huynh nhường bé gái này cho muội đi, muội thu nàng làm đồ đệ."
Tử Mộ không trả lời, nhưng gương mặt Ngọc Ngôn bên cạnh chợt lạnh, trong phòng giống như là đột nhiên hạ xuống mười mấy độ, chỉ thiếu là không xuất hiện mấy bông tuyết thôi.