• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn mười cái chăn xếp chồng chất trên người, đè tới mức nàng không thể động đậy được, Chúc Diêu cảm thấy cả người đều không ổn. Đã vậy còn không biết vị sư phụ nào đó đã đừng bên cạnh giường từ lúc nào, trong tay vẫn còn bình tĩnh cầm lấy tấm chăn thứ mười một, đang muốn đắp lên người nàng.

"Sư phụ..." Chúc Diêu có chút ưu thương, đây là biện pháp mới nhất mà sư phụ mới phát minh ra để gọi nàng dậy sao? Không thể không nói... hắn thắng a!

"Ừm!" Ngọc Ngôn nhàn nhạt trả lời, không dấu vết thu lại chiếc chăn thứ mười một, thần sắc bình tĩnh giống như người đã canh bên giường đồ đệ cả một đêm không phải là hắn. "Trong người thế nào rồi?" Nói xong liền đưa tay thăm dò mạch tượng của nàng.

Vừa mới sáng sớm đã bị người ta ân cần hỏi thăm về "bà dì", Chúc Diêu chớp mắt đỏ bừng mặt. Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, liền miễn cưỡng đáp: "Đã tốt hơn nhiều rồi." Nàng làm bộ như muốn ngồi dậy, như là để chứng minh bản thân đã thật sự khỏe mạnh.

Xác định được mạnh tượng của nàng không có vấn đề, Ngọc Ngôn mới thu tay lại, dặn dò một câu nghỉ ngơi nhiều thêm không nên vội dậy như vậy. Nhìn bên ngoài trời đã sáng rõ, nhớ tới đệ tử muốn uống nước đường đỏ, liền quay người đi về phía nhà bếp.

"Sư phụ, chờ một chút!" Ngọc Ngôn vừa xoay người thì lại bị đồ đệ phía sau giữ chặt ống tay áo. Quay lại thì thấy đồ đệ ngốc, gương mặt đáng thương như sắp khóc đến nơi nói: "Có thể kéo con ra được không? Con bị đè chặt rồi, không ra được."

"..."

"Bà dì" của Chúc Diêu đúng hẹn năm ngày sau thì chào tạm biệt với nàng. Trong năm ngày này, nàng đúng là đã phải sống trong "nước sôi lửa bỏng", có một vị sư phụ thường xuyên làm nhiều kiểu băng vệ sinh cho nàng thì thôi đi, đã vậy Ngọc Lâm Phong lúc nào cũng yên tĩnh lại đột nhiên trở lên náo nhiệt, mỗi ngày đều có một đám đệ tử lên núi để... đưa nước đường đỏ. Trước khi rời đi đều nhìn nàng bằng ánh mắt hiếu kỳ, nàng có cảm giác như cả môn phái đều biết nàng đến tháng a.

Còn cái chén nước đường đỏ kia nữa, một ngày ba bữa, cứ đúng giờ là lại xuất hiện trên bàn, nàng uống nhiều đến mức bây giờ chỉ cần nhìn đến nước thôi là đã muốn nôn luôn rồi. Đã vậy trên chén kia còn giống như viết rõ ràng "Sư phụ ban thưởng" nàng không thể không miễn cưỡng uống hết. Cho nên khi chu kỳ vừa kết thúc thì nàng tỏ rõ thái độ, thẳng thắn, kiên quyết không cần uống nữa, sư phụ mới dừng lại hành vi "bỏ độc" này.

Trải qua chuyện này, Chúc Diêu thật vô cùng lo lắng đối với cuộc sống tu tiên về sau. Vị sư phụ này của nàng, trên mọi phương diện, đều không thể chê vào đâu được. Dáng dấp đẹp trai, tu vi cao, thân phận bức người, lại còn thông thạo đủ các kỹ năng sinh hoạt. Quan trọng là đối với đồ đệ là nàng vô cùng tốt. Khuyết điểm duy nhất chính là thiếu kiến thức phổ thông.

Đúng, chính là kiến thức phổ thông. Giống như lần này, nếu như không phải hắn biểu hiện vô cùng chân thành, nghiêm túc, nàng còn thật sự cho rằng đầu óc hắn không bình thường.

Vô cùng hoài nghi hắn làm sao có thể sống sót sau nhiều năm như vậy.

Xem ra sau này, nàng phải nhắc nhở hắn nhiều một chút, dù thế nào thì nàng cũng là người từng sống ở hai thế giới. Xem ra muốn an tĩnh làm một nữ tu là không được rồi, ai bảo nàng bái một vị sự phụ không khiến cho người ta bớt lo được a.

Chúc Diêu thở dài, sau lần bà dì ghé thăm, nàng phải ở lì trong nhà nửa tháng tới phát chán, vậy nên liền quyết định xuống núi giải sầu một chút. Thuận lợi bắt chuyện được với một đệ tử đi ngang qua, nhờ đối phương tiện thể cho đi nhờ đến Chủ phong một chuyến. Nàng quyết định đi thăm Vương tiểu bằng hữu.

Dù thế nào thì hai người cũng coi như là đồng hương, hơn nữa nó còn do nàng mang theo tới đây. Đối với nó, tự nhiên sẽ có thêm một phần trách nhiệm. Lại thềm lần gặp nhau trước đó, nhóc con rõ ràng cũng rất lo lắng cho mình. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã có phần có ý thức trách nhiệm của một nam tử hán rồi. Khiến nàng không khỏi có cảm giác tự hào.

Dọc theo đường đi, nàng hỏi thăm thì biết nhóm đệ tử đó đã qua huấn luyện nhập môn, được phân đến các Phong để học tập.

"Vị sư huynh này, không biết huynh có từng nghe qua một đứa nhỏ gọi là Vương Từ Chi không? Không biết hắn đã được đưa đến Phong nào rồi?" Chúc Diêu tiếp tục nghe ngóng.

"Vương Từ Chi!" Vị đệ tử được hỏi, đôi mắt chợt phát sáng, vừa mới còn thiếu kiên nhẫn, thái độ bỗng nhiệt tình hẳn lên: "Người mà ngươi nói có phải là người được Chưởng môn thu là đệ tử nhập thất, có tư chất Thiên Linh Căn hệ Hỏa phải không?"

Chúc Diêu gật gật đầu, tuy không biết có phải Vương tiểu bằng hữu được Chưởng môn thu làm đồ đệ hay không, nhưng Thiên Linh Căn hệ Hỏa thì đúng là nó rồi.

"Không biết người là...."

"Ta là tỷ tỷ của nó." Chúc Diêu tùy tiện viện một lý do, vì không muốn người khác hơi một tí lại gọi nàng là tổ tông, cả một đường này nàng đều không nhắc tới thân phân của mình.

Ai ngờ đệ tử kia nghe xong, thái độ đối với nàng lại cung kính hơn mấy phần, "Vương sư đệ đã bái nhập vào môn hạ của Chưởng môn chân nhân, lúc này đang ở Kiếm Phong, nếu sư muội không chê, tại hạ dẫn người tới đó."

Chúc Diêu tất nhiên sẽ vui vẻ vì có người dẫn đường, liền theo đối phương đi Kiếm Phong. Đến nơi mới biết Kiếm Phong thế mà lại cách Ngọc Lâm Phong không quá xa, chỉ lơ lửng ở ngay bên dưới. Mà giữa các Phong đều có truyền tống trận pháp, không cần thiết phải ngự kiếm phi hành.

Vị đệ tử kia mang theo Chúc Diêu đi qua nhiều truyền tống trận pháp khác nhau, cuối cùng mới truyền vào một tiểu viện, Chúc Diêu liếc mắt liền nhìn thấy Vương tiểu bằng hữu đang ở trong viện vung vẩy kiếm, thanh kiếm còn dài hơn cả người nó.

Chúc Diêu cám ơn chào tạm biệt người dẫn đường rồi mới tiến vào trong sân. Vừa mới bước vào, Vương Từ Chi liền phát hiện ra nàng. Gương mặt nhỏ đầy mồ hôi tràn đầy vẻ kinh hỉ, thu kiếm lại rồi chạy tới, vừa chạy vừa hô to.

"Thê tử!"

Chúc Diêu giơ tay gõ đầu nó một cái. "Gọi linh tinh cái gì vậy? Không biết lớn nhỏ."

"Mới không có!" Vương tiểu bằng hữu một mặt ủy khuất, sờ chỗ đầu bị gõ đau, không phục phản bác lại: "Phụ thân ta nói, nữ tử phải coi phu quân như trời, cho nên ta lớn, ngươi nhỏ."

Nó sao lại mãi không buông xuống việc này như vậy, Chúc Diêu nhịn không được liền vươn tay véo mạnh cái mặt tròn của nó, "Tuổi còn nhỏ, không lo học cho tốt, suốt ngày chỉ nghĩ tới cưới thê tử. Ai muốn làm thê tử của ngươi a!"

"Đương nhiên là ngươi a." Vương Từ Chi nghiêm túc nói: "Nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất, nói là làm. Ta đã nói sẽ lấy ngươi thì nhất định là sẽ lấy ngươi, sẽ không ghét bỏ ngươi. Còn nữa, ta đã mười tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa!"

Ái chà, vẫn bướng bỉnh như vậy. "Những lời này cũng là phụ thân ngươi dạy sao?"

Vương Từ Chi lắc đầu, "Đây là sư phụ dạy."

Chúc Diêu cảm thấy buồn cười, xoa xoa đầu hắn, "Vậy sư phụ ngươi có dạy cho ngươi biết là người tu tiến trong tâm phải thanh tịnh, không được có tạp niệm, không được yêu đương, nhất định phải cả đời không được cưới thê tử a!"

Vương Từ Chi lắc đầu, nhớ lại một việc, gương mặt nhăn nhó nhìn nàng, "Nhưng mà sư phụ cũng có thê tử, đại sư huynh cũng có thê tử, Thúc Thư sư huynh cũng có thê tử a!"

Ách... hình như cách dạy dỗ của nàng không đúng rồi.

"Khụ... khụ... nghe nói ngươi đã bái Chưởng môn làm sư phụ." Chúc Diêu nói lảng sang chuyện khác.

Vừa nhắc đến sư phụ, Vương tiểu bằng hữu liền trở lên kiêu ngạo, vênh váo ngửa đầu lên nói, "Ta còn là đệ tử nhập thất đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK