Thằng nhóc mập mạp bị vạch trần tại chỗ lại càng thêm đắc ý, "Ta đã là Luyện Khí tầng một, các ngươi một chút tu vi cũng không có. Ta vốn phải được xếp đầu tiên."
Mọi chuyện đã rõ, thì ra là chuyện xếp hàng dẫn tới "huyết án" như vậy, Chúc Diêu đang muốn tiến lên, tay áo lại bị đệ tử áo trắng bên cạnh giữ lại, chính là người mang đám đầu củ cải đến nhận ngọc bài, Vương tiểu bằng hữu hình như gọi hắn là Tần sư huynh.
"Vị sư muội này, những việc như thế này, tốt nhất đừng nên nhúng tay vào." Đệ tử họ Tần ẩn ý nhìn nàng, chỉ thằng nhóc mập mạp, hạ giọng nói: "Nó là con trai của đại đệ tử Luyện Khí Phong, là Thủy Mộc song linh căn, nhất định sẽ được vào nội môn, tránh việc rước họa vào thân."
Thì ra là có quan hệ a, khó trách không có ai quản. Chỉ là còn nhỏ như vậy mà đánh người lại không có ai dạy bảo nó một chút, như vậy có ổn không? Nàng chần chừ một chút, bên kia Vương tiểu bằng hữu cũng đã xử lý xong việc này, xếp hàng theo trình tự từ thấp đến cao, ai thấp hơn thì nhận trước. Có thể thấy được Vương tiểu bằng hữu vẫn có chút uy tín trong đám nhỏ, dường như đám nhỏ đều coi cậu nhóc là người cầm đầu.
Cuối cùng, thằng nhóc mập bị xếp thứ hai từ dưới lên, Vương Từ Chi cao nhất, xếp sau cùng. Nhóc mập mặc dù có chút không phục nhưng cũng không trực tiếp biểu hiện ra ngoài.
"Này này, thê tử, ngươi đứng ở chỗ này." Sau khi Vương Từ Chi đứng vào chỗ, liền chỉ phía sau lưng, vẫy tay với Chúc Diêu.
Khóe miệng Chúc Diêu giật một cái, nhìn xung quanh đã nhao nhao lên, ném cho nàng cái ánh mắt kinh ngạc, chợt cảm thấy có loại xúc động muốn bóp chết nó. Vương tiểu bằng hữu nhìn nàng chậm chạp không chịu di chuyển, nghĩ là nàng không muốn đứng vị trí cuối cùng, khẽ cắn môi, nhịn đau lui về phía sau một bước, chỉ vị trí phía trước, "Nếu không, ta để ngươi đứng trước ta vậy!"
Chúc Diêu sắc mặt càng thêm đen, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc kia, đành phải đi qua, một tay ôm lấy Vương tiểu bằng hữu, dùng sức véo mạnh mông nó mấy cái.
Vương tiểu bằng hữu đau đến nỗi hít một hơi, nhưng lạ là không kêu ra tiếng, chỉ liếc nhìn Chúc Diêu một cách quái dị rồi yên lặng quay đầu đi.
Này này này, nhóc con tí tuổi đầu, ngươi đỏ mặt cái gì a?
Chúc Diêu không hiểu tâm lý thằng nhóc con này, quyết định không nhìn nữa, lại đột nhiên bị đụng vào người một cái. Nhìn ra phía trước thì thấy nhóc Tiểu Bàn đang đứng, mà vừa khéo là đứa nhỏ bị nó đánh, lại đứng ngay trước nó. Nhóc mập thừa dịp mọi người không chú ý, dùng mông chen ngang, thuận lợi chen lên vị trí thứ ba từ dưới lên, còn quay đầu lại làm mặt quỷ với đứa nhỏ đứng sau.
Đứa nhỏ gọi là Tiêu Dật kia, đứng không vững, suýt nữa lại ngã xuống. Cẩn thận đứng lại, gương mặt tràn đầy thù hận nhìn nhóc mập phía trước, nắm tay siết chặt bên người, nhàn nhạt nói một câu gì đó. Thanh âm rất nhỏ, người khác đều không nghe thấy, nhưng Chúc Diêu đứng sau lưng nó lại nghe được rất rõ.
"Một ngày nào đó, ta sẽ khiến cho tất cả mọi người trên thế gian này đều quỳ dưới chân ta."
Chúc Diêu chợt cảm giác có một loại quen thuộc quái dị, nhưng cũng không biết quái dị ở chỗ nào, cũng cảm thấy có chỗ không đúng. Nghiêm túc nhìn lại đứa nhỏ trước mắt, nàng mới nhận ra, đây không phải là đứa nhỏ ăn mày có song linh căn ở trên trấn lần trước sao? Trước kia nó là một đứa trẻ rất bình tĩnh đến không bình thường, ngay cả Lý Lâm cũng rất xem trọng nó, không biết tương lai sẽ báo vào môn hạ của vị sư phụ nào?
Nhưng là vì sao khi nhìn nó, nàng cứ cảm thấy kỳ quái? Cuối cùng là có chỗ nào không đúng?
Chúc Diêu nghĩ mãi, những cũng không nghĩ ra được gì. Cho đến khi quản sự đi ra, cắt ngang suy nghĩ của nàng, vô cùng cung kính đem khối ngọc bài giao cho nàng.
Nàng giải thích vài câu đơn giản với Vương tiểu bằng hữu, rằng nàng và nó không cùng sư môn nên không thể đi cùng, về sau sẽ thường xuyên về thăm cậu nhóc, cứ như vậy, nàng theo quản sự quay về Ngọc Lâm Phong trong ánh mắt "Ngươi lại không tuân thủ nữ tắc" của cậu nhóc.
Sinh hoạt trong tu tiên thật là buồn tẻ, kể từ sáng hôm đó sư phụ dạy nàng cách dẫn khí nhập thể, sau đó cũng không thấy hắn xuất hiện nữa, cũng không biết là đã đi đâu. Chúc Diêu ngồi trong phòng cảm ứng linh khí cả ngày, cuối cùng cũng không ngồi được nữa, còn ngồi như vậy, đừng nói đến cảm ứng linh khí, nàng sẽ thành con ma đói a.
Chúc Diêu tìm toàn bộ trong phòng cũng không tìm ra cái gì có thể ăn được, kể cả tìm ở phòng sư phụ, đừng nói tới đồ ăn, ngay cả người cũng không thấy. Nàng sắp chết đói nến nơi rồi, sư phụ sẽ không quên là nàng cũng phải ăn uống đó chứ?
Nàng ngó ngó rừng cây hoa nở chim hót ở dưới núi, đang cân nhắc có nên tự lực cánh sinh hay không. Nhưng chỉ bằng khả năng của nàng, ngay cả nấu cơm bằng nồi cơm điện cũng quên không cho nước, cho dù đi săn cũng không biết cách chế biến a, còn chưa nói đến ngay cả săn bắt nàng cũng không biết.
Sư phụ, người mau trở lại đi, đồ đệ của người sắp chết đói rồi.
Ba ngày sau, vị sư phụ nào đó từ trong động phủ bế quan đi ra ngoài, lại thấy vật gì đó nằm bẹp trên đất ngay trước cửa phòng mình. Ngọc Ngôn nhíu mày, chẳng lẽ đồ đệ của hắn lại có sở thích đặc biệt, động một chút là lại thích nằm rạp trên mặt đất?
Yên lặng bấm Khứ Trần Quyết cho đồ đệ, lại đưa chút linh khí qua, cái xác nằm ngay đơ trên mặt đất mới chậm chạp đứng dậy.
Vừa nhìn thấy Ngọc Ngôn, Chúc Diêu không nhịn được đã lệ rơi đầy mặt, ôm chặt lấy bắp đùi người trước mắt: "Sư phụ!"
Thân hình Ngọc Ngôn cứng nhắc, vô cùng không quen bị người khác ôm như vậy, nhưng ngẫm lại, đang bám trên đùi mình là đồ đệ mà mình chờ mãi mới đến, lại nhịn xuống không có ném nàng đi. Nhìn xem, đồ đệ nhỏ vẫn là rất nhớ hắn, mới rời đi có mấy ngày đã nhớ nhung thành dạng này rồi.
"Người cuối cùng cũng trở về rồi, con sắp chết đói rồi a." Chúc Diêu đã đầy một mặt nước mắt nước mũi, nếu không phải vẫn còn giữ được một tia giới hạn thấp nhất trong lý trí, nàng đã không nhịn được mà đi gặm vỏ cây rồi, từ bé tới giờ chưa từng bị đói bụng như vậy, thật không quen a. "Con muốn ăn cơm!"
Ngọc Ngôn phản xạ có điều kiện lên tiếng cự tuyệt, "Người tu tiên, không nên tham ăn, đồ ăn ở nhân gian quá nhiều tạp chất, sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của con."
"Nhưng mà sư phụ, nếu không ăn thì con sẽ chết đói a!" Người đã chết, còn tu cái rắm gì tiên a!
Ngọc Ngôn sững sờ, lúc này mới nhớ tới, đồ đệ mình, ngay cả dẫn khí nhập thể cũng không học được. Hình như là không ăn gì thì không chịu được. Ngọc Ngôn trầm mặc một hồi, nhìn đồ đệ vẫn còn ôm bắp đùi mình khóc lóc thảm thiết, gương mặt đầy vẻ phiền muộn "đồ đệ yếu đến như vậy thì phải làm sao", thở dài một tiếng, thân hình lóe lên rồi biến mất. Chỉ còn Chúc Diêu một mình ngồi trên thảm cỏ, gió thổi vù vù mát lạnh.
Thật là đói...
Đến lúc nàng nghĩ là sư phụ sẽ không quan tâm đến nàng nữa, mắt hoa lên, thì vị sư phụ vừa mới rời đi đã mang theo một cái túi lớn trở về. Tay run một cái, đổ ra một đống rau xanh, củ cải các loại... Thì ra hắn đì tìm thức ăn cho mình, nhưng mà sống như vậy thì ăn làm sao được?
Nàng còn đang nghi hoặc thì sư phụ đã cầm lên một củ cải cùng vài cây rau xanh, đẩy cửa phòng bếp bắt đầu xắn tay áo nấu cơm.
Chúc Diêu trợn mắt há hốc mồm nhìn vị toàn thân áo trắng, một tay cầm củ cải, một tay cầm dao bắt đầu thái củ cải, đem cảnh tượng sinh hoạt bình thường biểu diễn đến tràn đầy tiên khí. Sư phụ, kỹ năng sinh tồn của ngươi từ khi nào trở lên điêu luyện như vậy a?