Ngọc Ngôn vươn tay đưa cho Chúc Diêu một cái ngọc bài, nàng nhìn kỹ lại cảm thấy sao ngọc bài này lại quen mắt vậy nhỉ. Đây chẳng phải là ngọc bài thân phận nàng nhận từ năm năm trước sao? Do không có linh lực nên không thể mở ra được, nàng sớm đã ném đi góc nào không biết, "Sư phụ, người tìm được ở đâu vậy." Ngay cả nàng cũng không nhớ đã ném ở đâu.
Ngọc Ngôn không trả lời, chỉ giao phó lại: "Vũ khí mà con muốn ta đã đặt ở bên trong ngọc bài này."
Chúc Diêu nhận lấy, dùng thần thức thăm dò mới phát hiện bên trong ngọc bài có mấy bộ y phục, còn có vài công pháp nhập môn. Đây đều là những thứ môn phái cấp cho, còn có một cái quạt xếp nằm bên cạnh mấy bản công pháp. Nàng tranh thủ lấy ra xem, quạt giấy đó không biết nan quạt làm bằng chất liệu gì, nắm ở trong tay rất ấm ấp, mặt quạt màu đỏ sẫm, phía trên không có bất kỳ hoa văn gì, nhưng lại rất xinh đẹp, còn mang theo một cỗ hương thơm nhẹ nữa.
Chúc Diêu lật qua lật lại hai lần, thật đúng là một món vũ khí được làm theo yêu cầu của nàng, có thể công, có thể thủ, còn có thể thu gọn lại nữa, Chúc Diêu vô cùng yêu thích cây quạt giấy này.
"Cây quạt này mở ra còn có thể làm pháp khí phi hành nữa, tốc độ cũng không kém so với ngự kiếm." Ngọc Ngôn đã hoàn toàn dập tắt ý niệm cho nàng học Ngự Kiếm Thuật. Đồ đệ của hắn, nếu như đang ngự kiếm mà lại bị rơi xuống đất, vậy thì quá mất mặt rồi.
Chúc Diêu nghiêm túc gật đầu, càng thêm yêu thích vuốt ve mặt quạt, đột nhiên nhớ tới việc hắn mất tích mấy ngày nay, "Sư phụ, không phải là người giúp con luyện chế cây quạt này cả tháng nay đó chứ?"
Ngọc Ngôn nhẹ gật đầu, giống như dùng thời gian một tháng này chỉ là vì tiện tay làm vũ khí cho đồ đệ, không phải là một việc lớn lao gì.
Chúc Diêu nắm chặt cây quạt trong tay, rưng rưng cảm động, "Sư phụ, người thật tốt! Đồ đệ nhất định sẽ nghe lời, nỗ lực tu luyện, cho người sớm an dưỡng tuổi già a!"
Khóe miệng Ngọc Ngôn giật giật, đồ đề lại bắt đầu nói mấy lời linh tinh rồi, "Không phải là muốn đi ra ngoài sao? Con mau đi thay y phục rồi theo ta tới đài diễn võ ở Chủ phong."
"Vâng thưa đại vương, không vấn đề thưa đại vương." Chúc Diêu lập tức quay người chạy về trong phòng.
Ngọc Ngôn nhìn theo nàng rời đi, thở dài thật sâu. Tính tình đồ đệ này của hắn, cũng không biết là tốt hay xấu, cái gì cũng đều viết lên mặt, đối với người khác lại quá nhiệt tình, thiếu đi tính thận trọng của người tu hành, chỉ sợ sau này gặp phải người xấu sẽ chịu nhiều cực khổ.
Về đến phòng, Chúc Diêu vội vàng lấy hết đồ vật bên trong ngọc bài ra. Mấy bản công pháp thì nàng đã sớm học được, xem qua một chút rồi lại nhét trở về. Còn mấy bộ y phục kia thì đều là đồng phục màu trắng của môn phái, nhìn kỹ còn phát hiện ở trên thêu mấy đóa tường vân.
Mấy năm nay, bởi vì không thể mở ra ngọc bài này, nên nàng đều mặc y phục mà sư phụ may cho. Kiểu dáng so với bộ đồng phục này nhìn đẹp hơn nhiều. Ai bảo sư phụ khéo tay như vậy.
Nhưng hôm nay là thi đấu môn phái, nàng nghĩ vẫn là nên mặc bộ y phục trắng này, mặc đồng phục là tốt nhất. Trường người ta khi có lãnh đạo đến kiểm tra, học sinh đều phải mặc đồng phục đó thôi. Nàng tự nhiên cũng không muốn làm một học sinh cá biệt. Sau đó liền nhanh nhẹn đổi y phục rồi cùng sư phụ đi ra ngoài.
Cho đến khi đứng bên trên cây quạt, nàng mới cảm giác được món vũ khí này thật tuyệt vời. Sau khi dẫn nhập linh khí vào, toàn bộ cây quạt được phóng to lên nhiều lần, mười người đứng bên trên cũng không thành vấn đề. Quan trọng là không giống như ngự kiếm bình thường, cậy quạt còn được bố trí một trận pháp phòng ngự, trong lúc bay cũng không bị lọt vào một chút gió nào. Chúc Diêu yên lặng cho sư phụ vào chục like.
Võ trường của đại hội môn phái được đặt ngay bên cạnh Chủ phong. Chúc Diêu cứ nghĩ đài diễn võ sẽ đơn giản giống như lôi đài luận võ chọn rể trong phim cổ trang. Không nghĩ tới đó là một ngọn núi lơ lửng trong không trung. Nói là núi thì hơi khoa trương, nhưng cũng phải rộng bằng ba cái sân bóng lớn.
Có một vòng đài cao bao bao bọc xung quanh.
Mà ở phía đối diện trung tâm võ trường, có một cái đài đặc biệt cao, ở trên lơ lửng mấy cái ghế, có vài người trang phục khác nhau đang ngồi trên đó. Có năm vị áo trắng, không cần nói, nhất định là các vị Phong chủ của Khâu Cổ Phái. Bên cạnh đoán chừng là các vị Chưởng Môn của môn phái khác, mang đệ tử của họ tới để thi đấu.
Ngọc Ngôn không chớp mắt, mang theo đồ đệ bay đến nơi cao nhất.
Tử Mộ phát hiện ra đầu tiền, trong lòng thầm kinh ngạc, lập tức đứng dậy nghênh đón, "Tham khiến Thái sư thúc." Vị đại thần này, mấy ngàn năm chưa từng tham gia thi đấu môn phái, hôm nay sao lại có hứng thú tới đây chứ.
"Hi, lão đầu!" Chúc Diêu từ phía sau Ngọc Ngôn ló ra, vẫy vẫy tay với lão, năm năm qua, lần đầu tiên nhìn thấy người quen, có chút kích động a.
Tử Mộ cứng đờ, khẽ ho một tiếng nhất thời hiểu được, "Tham kiến tiểu sư thúc." Thì ra là vì đồ đệ nên mới đến xem thi đấu, Tử Mộ lại cẩn thận liếc nhìn một chút, phát hiện tiểu sư thúc năm năm trước còn chưa dẫn khí nhập thể, thế mà hiện tại đã Trúc Cơ, lại còn là đại viên mãn! Cái tốc độ tu luyện khủng bố như vậy, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ. Khó trách được năm đó thái sư thúc lại cứ khăng khăng thu nàng làm đồ đệ.
Những người khác cũng chú ý tới tình huống bên này, hai mắt tỏa sáng, rối rít hành lễ: "Tham kiến Ngọc Ngôn tôn thượng." Thần sắc ai ai cũng đều kích động, đây chính là Ngọc Ngôn tôn thượng đứng đầu tu tiên giới trong truyền thuyết a. Hắn đã trên vạn năm chưa xuất hiện, vậy mà hôm nay lại có thể gặp được.
Ngọc Ngôn gật đầu, không chút khách khí đi về phía cái ghế màu tím ở chính giữa ngồi xuống.
Mọi người thấy hắn không muốn nói chuyện, chỉ có thể ngượng ngùng ngồi lại về chỗ cũ. Lại lặng lẽ đem ghế xuống thấp hơn một chút, để lại vị trí cao nhất cho Ngọc Ngôn.
Vị Tử Mộ chưởng môn bị cướp ghế: "..." Yên lặng phân phó đệ tử mang một cái ghế khác tới.
Mà Chúc Diêu thì lấy ra cây quạt, bay đến sau lưng sư phụ, đứng thẳng tắp ở đó. Sư phụ nhà ta bá đạo lãnh khốc sang chảnh như vậy a, còn ta là phiên bản bá đạo lãnh khốc sang chảnh số hai.
Đột nhiên nàng cảm thấy lạnh sống lưng, một ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía nàng. Nàng nhìn quanh bốn phía thì thấy một nữ tử có gương mặt lạnh lùng.
A, khá quen a. Đây chẳng phải là vị Phong chủ Đan Phong mà năm đó khi nhập môn nàng đã đắc tội hay sao? Tên gọi hình như là Hồng Trù.
Nhớ tới lúc trước cô ta còn mắng nàng, Chúc Diêu tươi cười, toàn bộ trào phúng trong mắt bắt đầu khai hỏa: "Nha, tiểu sư chất."
Nữ tử lập tức chán nản, còn hung hăng liếc nàng một cái, hừ lạnh quay đi, chừa cái gáy cho nàng nhìn.
A, ngạo kiều sẽ không đáng yêu đâu.
Cô gái tên Hồng Trù này thật là thù dai, dù sao cũng là chuyện của mấy năm trước, bây giờ vẫn còn khó chịu với nàng. Nhưng mà ai bảo nàng là sư thúc của cô ta a, nàng đại nhân đại lượng, không so đo với tiểu bối. Chúc Diêu đang định yên lặng xem kịch, lại bất ngờ nghe thấy một tiếng chim kêu.
Không biết là người nào đó hô lên một tiếng: "Ba vị Tôn Giả tới."
Tất cả mọi người đều nhao nhao quay đầu lại. Thì thấy phía trên có ba người, hai nam một nữa bay tới. Một người đứng trên Thất Thải Loan Điểu (chim loan bảy sắc), một người đứng trên một con Bạch Hổ, còn một người thì đứng trên Ngọc Liên đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Cả ba người trên thân mang đầy tiên khí, phảng phất như trích tiên hạ phàm. Đặc biệt là vị nữ tu kia, xinh đẹp như trăng sáng, tao nhã thanh khiết, mà tiếng chim kêu khi nãy cũng là phát ra từ Loan Điểu dưới chân nàng ta.
Nhìn khí thế đó, chắc hẳn là ba vị Hóa Thần Kỳ Tôn Giả của Khâu Cổ Phái.
Chúc Diêu chưa kịp chấn kinh với khung cảnh y như trong phim Hollywood này thì đột nhiên một trận uy áp ùn ùn kéo đến. Nàng chỉ là tu vi Trúc Cơ, sao có thể chịu được uy áp của Tôn Giả Hóa Thần, trong nháy mắt cảm thấy khí huyết cuộn trào, đan điền đau đớn như kim châm, cảm giác như tu vi sắp bị tổn hại.
Bên cạnh có một bàn tay vươn đến, đặt trên vai nàng, trong nháy mắt toàn bộ áp lực đều tiêu tan hết.
Sắc mặt Ngọc Ngôn lập tức lạnh đi vài phần, một cỗ uy áp càng khủng bố hơn so với khi nãy, còn mang theo sát khí nồng đậm, trong nháy mắt đè trở lại.
Ba vị kia đột nhiên cảm giác được cỗ uy áp kinh khủng kéo đến, vì không có chuẩn bị mà cả ba người đều cảm thấy dưới chân mềm nhũn, nếu không phải vì giữ thể diện thì chút nữa đã bị rơi từ trên linh thú xuống, chỉ bối rối vận công chống cự. Lúc này, ba người mới phát hiện ra Ngọc Ngôn phía trước đang lạnh như băng nhìn về phía bọn họ.