Càng nhiều ánh mắt bao hàm khiển trách sắc như dao, bổ về phía nàng, như là hận không thể đem nàng lóc từng lớp da vậy. Chúc Diêu khóc không ra nước mắt, đừng như vậy chứ, ai nói quan trọng nhất là tình hữu nghị, thi đấu chỉ là phụ a? Nàng thật không phải cố ý muốn quấy nhiễu trận đấu đâu.
Ngay lúc nàng sắp bị ánh mắt của người xung quanh ăn sống nuốt tươi, chợt có bóng người áo trắng xuất hiện che chắn trước mặt nàng. Uy áp khủng bố lan tràn ra bốn phía, yên lặng uy hiếp. Những ánh mắt bất mãn đó, trong nháy mắt tất cả đều thu hồi.
"Sư phụ!" Sư phụ cứu khổ cứu nạn a.
Gương mặt Ngọc Ngôn vẫn lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn nàng một chút, "Trời sắp tối rồi."
Sau đó tay áo vung lên, một câu cũng không giải thích, mang theo đồ đệ nhà mình bay trở về Ngọc Lâm Phong, để lại một đám người mặt vẫn ngơ ngác chưa kịp phản ứng gì.
Tử Mộ yên lặng nhìn phương hướng hai người đã biến mất kia, cả người đều toát mồ hôi lạnh. Thái sư thúc, ngươi công tư bất phân như vậy, để lại cục diện rối rắm cho lão, như vậy xứng đáng là đại trượng phu sao?
Thở dài thật sâu, Tử Mộ lấy lại tinh thần, ai bảo hắn là Chưởng môn chuyên phải đi thu dọn mọi hậu quả của người ta cơ chứ!
"Khụ khụ! Trận đấu này, Tiêu Dật thắng, giành được vị trí quán quân của nhóm Luyện Khí trong đại hội thi đấu môn phái lần này." Lời vừa nói ra, đám đông yên lặng khi nãy mới bắt đầu lên tiếng nghị luận.
Tiêu Dật nhịn xuống khí huyết trong lồng ngực còn đang trực trào ra, miễn cưỡng đứng lên hành lễ: "Tạ chưởng môn."
Vương Từ Chi đứng dậy rời khỏi sân đấu, đây là kết quả trong dự liệu, trận đấu đúng thật là cậu đã thua, quả nhiên cậu vẫn còn chưa đủ mạnh. Ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Diêu rời đi, tâm tình lại dâng lên mấy phần phiền muộn. Nhớ lại tình huống lúc thanh cự kiếm kia sắp bổ xuống, cậu nhíu mày thật chặt.
Tử Mộ vừa định tuyên bố khen thưởng đối phương, lại bị một tiếng chim kêu cao vút bên cạnh ngăn cản.
Nữ tôn giả Hóa Thần Kỳ duy nhất kia đang ngồi trên lưng Loan Điểu, Phượng Dịch tôn giả, chậm rãi đứng lên, chỉ là một động tác đơn giản, lại thoát tục như tiên nữ, tay trái nhẹ giơ lên, chỉ thấy Tiêu Dật trước đó còn quỳ trên mặt đất, đột nhiên bay lên, hướng về phía đài cao, đứng ở dưới một đài cao trống trải không có người nào khác.
"Ngươi, gọi là Tiêu Dật?" Âm thanh biến ảo khôn lường như tiếng nhạc vọng từ cõi tiên.
Tiêu Dật chỉ cảm thấy đó như âm thanh thiên nhiên phảng phất từ chân trời bay tới, từng chữ, từng chữ như dội vào tâm hồn, không khống chế được tức thì quỳ xuống, "Chính là đệ tử."
Mắt phượng của Phượng Dịch hơi nheo lại, hồi lâu mới tiếp tục nói: "Ngươi có nguyện ý bái nhập môn hạ của ta?"
Tiêu Dật sững sờ, không chỉ có hắn, ngay cả tất cả mọi người ở hiện trường, đều có chút không thể tin vào lỗ tai mình, một vị tôn giả Hóa Thần Kỳ lại muốn thu đồ đề. Mà lại là vị nữ tôn giả Hóa Thần Kỳ duy nhất trong Tu Tiên Giới, nghe nói nàng chưa bao giờ có ý định thu đồ đệ a.
Thấy cậu ta lâu không trả lời, Phượng Dịch khẽ nhíu lông mày, "Ngươi không muốn sao?"
"Không, đệ tử muốn" Tiêu Dật bị kinh hỉ to lớn cùng tràn ngập cảm động, chỉ có thể gắt gao cắn môi mới có thể giữ không cho nước mắt rơi xuống, cứ tưởng rằng cho dù đạt được hạng nhất, cũng chỉ là được trở về nội môn, không nghĩ tới lại có cơ duyên như thế này, quả nhiên trên đời này vẫn có người đối xử tốt với cậu. Cậu ta chậm rãi cúi rạp thân thể xuống đất, hành lễ một cách thành tín nhất, "Đồ nhi, bái kiến sư phụ."
Phượng Dịch gật đầu, một tay kết ấn, một tia sáng hướng thẳng về phía mi tâm Tiêu Dật, để lại một ấn ký hình Loan Điểu.
Lại còn là đệ tử thân truyền, xung quanh một lần nữa vang lên tiếng hít khí liên tiếp.
Mà hết thảy những việc này, đang bị sư phụ xách về nhà giống như xách tiểu cẩu, Chúc Diêu, hoàn toàn không biết rõ tình hình.
Vừa mới lên đến đỉnh núi, nàng lập tức chừa ra bộ vô tội, đáng thương nhìn sư phụ nhà mình, "Sư phụ con thật không phải cố ý ra tay đâu, lúc đó con cũng không biết sao lại làm vậy a?"
"Thật đó, con thề!" Chúc Diêu giơ một tay lên, nàng có ngốc cũng biết đó là trận đấu một đối một.
"Chắc chắn là thanh đại Linh Kiếm kia vấn đề."
"Con vừa nhìn thấy Linh Kiếm, thì cả người đều thấy không ổn rồi."
"Con làm vậy không sai!" Ngọc Ngôn cuối cùng cũng trả lời một câu.
"Đúng, không phải con sai. Hửm? Sư phụ người nói cái gì?"
Sư phụ lành lạnh liếc nàng một chút, thần sắc đầy vẻ khinh bỉ, "Người kia ngưng tụ ra không phải Linh Kiếm."
"A?" Không phải Linh Kiếm, chẳng lẽ là đao sao? Sư phụ ngươi đừng đùa a.
"Đó là Kiếm Ý." Ngọc Ngôn thản nhiên nói.
"Kiếm Ý!" Chúc Diêu chấn kinh, "Kiếm ý, không phải kiếm tu Kim Đan Kỳ trở lên, mới có thể tu luyện ra sao?"
"Trên lý luận là như vậy." Ngọc Ngôn nhíu nhíu mày, kiếm ý kia ẩn dấu cực sâu, ngay cả tu sĩ Hóa Thần Kỳ cũng rất khó nhìn chút liền phát hiện ra được, "Cậu ta có thể tu được kiếm ý, hẳn là trên người có dị bảo."
Đây là câu khẳng định, mà không phải là nghi vấn.
"Khó trách, cậu ta nhanh như vậy đã luyện đến Luyện Khí đại viên mãn."
"Không phải Luyện Khí!" Ngọc Ngôn một lần nữa nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, "Dị bảo đó không chỉ có thể che dấu kiếm khí, còn có thể che dấu tu vi của cậu ta, bây giờ tu vi của cậu ta là Trúc Cơ trung kỳ."
Chúc Diêu trừng to mắt, Trúc Cơ trung kỳ! Trời ạ cái này không còn đơn giản là vươn lên từ nghịch cảnh nữa, đây hẳn phải là tiết tấu muốn đi đến đỉnh phong của nhân sinh a
Trong đầu chợt lóe ra ánh sáng, nàng rốt cuộc cũng hiểu được vì sao cứ cảm thấy nhìn cậu ta là có cảm giác kỳ quái rồi, những chuyện đã trải qua này, rõ ràng hào quang của nam chính a!
"Sư phụ có biết dị bảo đó là gì không?" Từ nhỏ nam chính đã bị người khác ức hiếp, cơ duyên xảo hợp có được dị bảo, sau đó là một đường đánh quái thăng cấp, từ đó đi đến đỉnh phong của nhân sinh. Chúc Diêu càng nghĩ càng thấy Tiêu Dật giống y như vậy.
"Mặc dù không biết dị bảo thế nào, nhưng nhất định đối với linh căn của cậu ta có trợ giúp rất lớn. Cho nên tu vi cậu ta mới sẽ tăng nhanh như vậy, đồng thời có thể vượt cấp lĩnh ngộ được kiếm ý." Chân mày Ngọc Ngôn hơi nhíu lại, quay lại nhìn đồ đệ ngu ngốc của mình, "Kiếm ý không thể so với Linh Kiếm, pháp thuật phổ thông căn bản không thể ngăn lại được. Nhưng con dẫn ra là thiên lôi, mặc dù không thể so được với lôi kiếp, nhưng vẫn là lực lượng tinh khiết nhất thế giới, cho nên mới có thể đánh tan kiếm ý."
"Sư phụ, ý người là..." Chúc Diêu cứng đờ.
"Không có đạo thiên lôi đó, ngươi kia chắc chắn sẽ trở thành một thi thể."
Sắc mặt Chúc Diêu tái nhợt, đáy lòng dâng lên một trận hoảng sợ, hoảng sợ trong nháy mắt lan ra toàn thân. Nàng ma xuy quỷ khiến thế nào mà lại cứu tiểu quỷ một mạng. Tuy hiểu rõ phía sau mỗi một nam chính quật khởi, đều sẽ có vô số người trở thành pháo hôi (con tốt thí mạng). Nhưng mà nàng chưa từng nghĩ tới, người bên cạnh mình cũng sẽ trở thành một trong các pháo hôi như vậy.
Thấy đồ đệ nửa ngày không nói gì, Ngọc Ngôn vươn tay xoa xoa đầu nàng, "Không cần lo lắng, cậu ta mặc dù có thiên đại cơ duyên dị bảo kia, nhưng cơ duyên của con cũng không nhỏ so với cậu ta." Độ thân mật của nàng đối với Lôi Linh Khí lớn đến nghịch thiên như vậy, cho dù là dị bảo so ra cũng là kém a.
Chúc Diêu vẫn trầm tĩnh suy nghĩ về vấn đề an nguy của nhóc con, nên chỉ lung tung gật đầu, càng nghĩ lại càng không yên lòng, chỉ là một trận đấu thôi, thiếu chút nữa đã náo đến chết người, vậy về sau phải làm thế nào, "Sư phụ, người nói nhóc con, à không, là Vương Từ Chi sẽ không sao chứ?"
Ngọc Ngôn nhíu mày, nàng sao tự nhiên lại quan tâm đến an nguy của một người ngoài như vậy?
Nhớ tới ngốc đồ đệ trước đó còn cùng tiểu tử kia trò chuyện với nhau rất vui vẻ, bộ dáng còn thân mật như vậy, thậm chí còn quên cả sư phụ ngồi ở trên đài cao đang nhìn mình, hắn không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, có cảm giác như vườn bắp cải tươi tốt nhà mình đột nhiên bị heo quần nát vậy.
"Cậu nhóc là đệ tử của Tử Mộ, có việc gì sẽ tự có sư phụ cậu ta giải quyết." Hắn lành lạnh liếc nhìn nàng một cái, ý bảo không tới lượt nàng quan tâm.
Chúc Diêu bĩu môi, không phải đứa nhỏ nhà ngươi, là ngươi sẽ không thèm quan tâm đúng không? Chỉ là một trận thi đấu mà thôi, người ta đã ra sát chiêu rồi. Ai biết về sau lại có thể xảy ra chuyện nữa hay không, dù có lui ngàn bước thì sao chứ, ai dám đảm bảo là đối phương sẽ không từ trong tối đâm một đao a, nàng nhớ rất rõ thằng nhóc Tiêu Dật kia, tam quan vô cùng lệch lạc a.
"Sư phụ, người có pháp bảo kiểu phòng ngự gì đó không? Có thể cho con mượn sử dụng chút a?"
Sắc mặt Ngọc Ngôn ngay lập tức hạ nhiệt độ như muốn đóng băng luôn, nàng muốn lấy pháp bảo của mình đưa cho tiểu tử kia? Tâm tình càng thêm khó chịu.
"Không có!" Có cũng không cho, hắn không có hứng thú thay người khác chăm sóc đồ đệ, đồ đệ nhà mình đã rất khó chăm rồi.
"Hửm, sư phụ, không phải tu sĩ tu vi càng cao thì bảo vật càng nhiều sao?" Sư phụ, ngươi đang đùa ta.
"Đấy đều là vật ngoài thân, tu hành phải dựa vào chính mình."
"Sư phụ!"
"Nghỉ ngơi sớm một chút đi, mấy ngày nữa ta sẽ dạy con pháp thuật mới." Nói xong thân hình lóe lên, đã không thấy người.
"Keo kiệt, hẹp hòi, không có sự đồng cảm gì cả!" Chúc Diêu đứng nguyên chỗ yên lặng chửi thầm, một trăm đồng tiền cũng không cho ta một đồng, phi, một món pháp bảo cũng không cho ta, thật hẹp hòi.