Sắc mặt cả ba người đều có chút khó coi, vốn là bọn họ thả ra uy áp cũng chỉ để thể hiện uy danh của Khâu Cổ Phái, mục đích là chấn nhiếp những tiên môn khác. Ai biết được vị tôn đại thần này lại ở đây. Kết quả là đập phải chân ngựa a.
Ba vị tôn giả cảm thấy cứng ngắc, nhưng cũng kịp phản ứng lại, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi uy áp trở về, tiến lên hành lễ, “Tham kiến sư thúc.”
Ngọc Ngôn liếc nhìn ba người một chút rồi lại tiếp tục quay về phía đồ đệ ngu ngốc, dùng linh lực kiểm tra một vòng thân thể nàng, xác định nàng không có chuyện gì mới thu hồi tay lại, lạnh nhạt trả lời một tiếng, “Ừm!”
Nghệ Nhiễm tôn giả là người đầu tiên phát hiện ra Chúc Diêu đứng bên cạnh. Hắn vốn là người hòa nhã thân thiện nhất trong ba người, chủ động mở miệng chào hỏi: “Chẳng lẽ vị này chính là tiểu sư muội mà sư thúc mới thu nhận sao?” Hắn đột nhiên hiểu được vì sao khi nãy Ngọc Ngôn sư thúc lại không chừa mặt mũi cho bọn họ mà thả ra uy áp như vậy. Thì ra là bọn họ vừa làm tiểu sư muội bị thương.
Nhưng cái này cũng không thể trách bọn họ được. Những người ngồi trên đài cao, đều là Chưởng môn của các môn phái, tu vi ít nhất cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, ai mà nghĩ đến Ngọc Ngôn sư thúc sẽ tâm huyết dâng trào mà mang theo đồ đệ đến xem náo nhiệt a.
Chúc Diêu bị nhắc đến tên, không thể tiếp tục vờ như không thấy được, liền hướng về phía ba người thi lễ: “Tham kiến hai vị sư huynh, tham kiến sư tỷ.” Chúc Diêu vẫn luôn biết Khâu Cổ Phái có ba bị tôn giả Hóa Thần kỳ, chỉ là trước đó họ vẫn luôn bế quan, nàng chưa từng gặp được bọn họ.
Trừ Nghệ Nhiễm ra, hai vị còn lại cũng chỉ khách khí gật đầu một chút.
Nghệ Nhiễm lại cười càng thêm hiền lành, “Vài ngày trước ta mới nghe nói sư thúc thu nhận một vị tiểu sư muội, tiếc là chưa có duyên gặp mặt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã Trúc Cơ rồi, quả nhiên là thiên tài bất phàm.”
“Sư huynh quá khen.” Ừm, xem ra hắn đúng là một người hòa nhã dễ gần. Chúc Diêu cười cười, “Sư huynh vẫn luôn bế ngoan, cho nên muội mới không dám đi quấy rầy, xin sư huynh chớ trách.”
“Sư muội khách khí rồi, nếu không chê, về sau có thể tới động phủ của ta ngồi một chút.” Nghệ Nhiễm cười càng thêm vui vẻ, đột nhiên giống như là nhớ tới cái gì đó, tiếp tục hỏi, “Đúng rồi, còn không biết phương danh của tiểu sư muội. Sư muội đã nhập Ngọc Lâm Phong, hẳn là dùng chữ Ngọc để xếp trước, không biết đạo hiệu của sư muội là…?”
Gương mặt Chúc Diêu lập tức đen lại, hòa nhã em gái ngươi a! Không cần vừa mở miệng ra liền đâm chọc ta như vậy chứ. Tức giận đến nghiến răng ken kén, gằn từng chữ, “Muội, là, Ngọc…Diêu!”
Vừa nói xong, Ngọc Ngôn bên cạnh lập tức nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt hiện lên nghi hoặc, ta lấy tên không phải là chữ Vượng sao?
Chúc Diêu hung hăng trừng ngược lại vị sư phụ nào đó. Ngươi mới là dục vọng, cả nhà ngươi đều là dục vọng!
Ngọc Ngôn nhíu mày thở dài một tiếng, yên lặng bày tỏ, bệnh ngốc của đệ tử càng ngày càng trầm trọng, ngay cả đạo hiệu của mình cũng không nhớ được. Sau đó lại quay đầu nhìn về hướng giữa sân. Mà Chúc Diêu đứng ở sau lưng hắn yên lặng phóng ra ánh mắt sắc như đao.
Thấy bầu không khí giữa sư đồ hai người có chút không đúng, Nghệ Nhiễm thức thời không tiếp tục hỏi nữa, khách khí hai câu rồi đi tới vị trí thấp hơn một chút, ngồi trên Bạch Hổ của mình, nhìn về phía sân đấu.
Sau đó, trên đài cao được chia làm ba tầng. Tầng một là Ngọc Ngôn, còn có Chúc Diêu đứng ở phía sau; tầng hai là ba vị tôn giả; tầng ba là các vị Phong chủ cùng Chưởng môn các phái. Mấy chục người phân chia tầng lớp rõ ràng khiến Chúc Diêu cảm thấy khá vui vẻ, nếu như có thêm một vài món ngon nữa thì tuyệt.
Ngọc Ngôn tôn thượng và ba vị tôn giả cùng xuất hiện, khiến cho các đệ tử bên dưới càng thêm nhiệt tình. Phải biết rằng, đại hội thi đấu môn phái hàng năm, đối với các đệ tử tham gia mà nói, không chỉ là bày ra thực lực của môn phái, mà còn là cơ hội để nổi danh trong Tu Tiên Giới.
Mà mỗi một người giành chiến thắng trong đại hội này, đều có thể có cơ hội được tiền bối thấp nhất là tu vi Nguyên Anh chỉ điểm cho. Mà hôm nay, các tiền bối lợi hại nhất Khâu Cổ Phái đều xuất hiện. Không nói tới người mạnh nhất Tu Tiên Giới, Ngọc Ngôn tôn thượng, thì nếu như có thể được ba vị tôn giả Hóa Thần Kỳ chỉ điểm vài câu, cũng có thể khiến bọn họ được hưởng lợi rất nhiều.
Tu tiên không chỉ là hấp thu linh khí để nâng cao tu vi, mà càng dựa nhiều hơn vào việc người đó có đạo tâm cùng với cảm ngộ thiên địa, đây mới là tinh túy trong đó. Mà người có thể tu đến Hóa Thần, đối với thiên địa vạn vật, cùng cảm ngộ đạo tâm, nhất định là vượt qua người thường. Có thể được bọn họ chỉ điểm một câu, đừng nói là đốn ngộ, đối với việc tu hành sau này càng có nhiều điểm lợi.
Nghĩ tới điều này, tất cả các đệ tử tham gia dự thi đều càng thêm cố gắng, tinh thần thi đấu tăng lên mười hai phần!
Đáng tiếc Chúc Diêu không thấy được. Đúng vậy, nàng không nhìn thấy a. Lúc Chúc Diêu nghiêm túc xem thi đấu mới phát hiện ra, mẹ nó, cái đài này đã xây cao như vậy rồi thì thôi đi, tại sao còn phải thiết lập trận pháp ngăn trở tầm nhìn. Nếu tu vi cao, tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng tu vi của nàng chỉ mới Trúc Cơ Kỳ, căn bản là không thấy người trên sân đấu đang làm gì a. Ra vẻ gì đó quả nhiên là phải trả giá đắt a. Không trách được ở đây ngoại trừ Chưởng môn các phái cùng các vị Phong chủ ra thì không có đệ tử nào khác. Thì ra không phải là người ta không muốn dẫn người lên mà là sớm đã biết rõ chân tướng.
“Sư phụ, con có thể xuống dưới xem có được không a?” Chúc Diêu đành phải thương lượng lại với Ngọc Ngôn, tạm thời rời khỏi đây.
Ngọc Ngôn nhìn nàng một cái, cũng hiểu được nàng ở đây không thể nhìn thấy cái gì, mới gật đầu, “Xem xong phải lập tức quay về, không được ở lại.” Đỡ học mấy cái xấu, đương nhiên câu này hắn không nói ra.
Chúc Diêu gật đầu, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên là thấy một bóng dáng quen thuộc, đúng lúc đối phương cũng quay lại nhìn về hướng này. Chúc Diêu lập tức khởi động pháp khí dưới chân, vội vàng bay qua.
“Nhóc con!” Chúc Diêu vỗ nhẹ thiếu niên đang hết nhìn đông lại ngó tây trước mặt.
“Chúc Diêu tỷ!” Vương Từ Chi kinh hỉ quay lại, “Tỷ cuối cùng cũng xuống núi được rồi?”
Chúc Diêu gật gật đầu, “Ai bảo ta ưu tú như vậy chứ!”
Vương Từ Chi cũng không phản bác lại nàng đang tự cao tự đại, chỉ nắm lấy tay nàng cười càng thêm vui vẻ.
Một người đứng gần đó chú ý tới, gương mặt nhiều chuyện lại gần: “Tiểu sư đệ, đây là ai? Đệ không giới thiệu một chút sao? Hai người quen nhau khi nào vậy? Tiểu tử, nhìn không ra đệ có khẩu vị này a…”
Vương Từ Chi lập tức đen mặt, tức giận nhìn hắn chằm chằm: “Tam sư huynh, không được vô lễ!”
“Nha, tức giận rồi a!” Nghiêm Nguyệt Hoành uốn uốn lọn tóc trước ngực, nháy mắt một cái, cười cực kỳ ám muội, “Yên tâm đi tiểu sư đệ, tuy sư huynh ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhưng ta sẽ không tranh giành với người khác. Với cả sư huynh cũng không thích người lớn tuổi, không phải khẩu vị của ta a.”
Lúc này, mặt Chúc Diêu cũng đen lại.
“Nghiêm Nguyệt Hoành!” Vương Từ Chi tức đến xù lông như một con mèo, giống như chỉ một giây sau liền muốn nhào tới liều mạng với sư huynh.
Đúng lúc Đỗ Nguyên Thần cách đó không xa cũng nhìn thấy nàng, trước khi Vương Từ Chi bộc phát liền chắp tay hành lễ với Chúc Diêu: “Đệ tử tham kiến thái sư thúc.”
Lúc này, người xui xẻo biến thành Nghiêm Nguyệt Hoành.
Chúc Diêu cười ha hả, để Đỗ Nguyên Thần đứng lên, mới quay đầu quét mắt nhìn xuống người gọi là Nghiêm Nguyệt Hoành này. “Ngươi chính là tam đệ tử của Chưởng môn sư điệt sao?”
Nghiêm Nguyệt Hoành nhắm chặt mắt, chỉ có thể máy móc đáp lại, “Vâng, tham kiến thái sư thúc. Nguyệt Hoành vô lễ, xin thái sư thúc thứ tội.” Oan uổng a! Hắn chỉ là vất vả lắm mới có cơ hội, muốn trêu chọc vị tiểu sư đệ tuổi còn nhỏ mà cứ tỏ ra nghiêm túc trưởng thành, ai biết được lại đá phải sắt a.