Trải qua chuyện này, Chúc Diêu đã biết được sư phụ của mình, không chỉ thiếu kiến thức phổ thông, hơn nữa còn không nhớ được mặt người khác! Ai lại sống hơn một vạn năm rồi mà còn không nhớ được tên của các đại phong chủ a. Loại tính tình này của hắn, có lẽ sớm đã đắc tội hết với những người có thể đắc tội rồi. So với hắn, nàng đúng là thiện lương thuần khiết hơn nhiều. Sau đó, Chúc Diêu hoàn toàn yên tâm.
Nhưng Ngọc Ngôn là người nói được làm được, đã nói không cho phép nàng xuống núi, hắn liền hủy bỏ luôn truyền tống trận. Không có trận pháp, lại không biết ngự kiếm, Chúc Diều liền đau khổ, bắt đầu tiếp nhận phương pháp giáo dục khép kín. Ngọc Ngôn cũng bắt đầu quan sát nàng tu luyện cả ngày, nhưng dù có như vậy, nàng đối với linh khí vẫn là không có được một chút cảm ứng nào, giống như nàng trời sinh đã không có chút duyên phận nào với linh khí vậy.
Sư phụ đã nói, nàng nhập môn muộn, không như đứa nhỏ tâm tính đơn thuần, tâm tư lại thông suốt, vậy nên rất khó để vứt bỏ được tạp niệm, chuyên tâm tu hành. Nói theo cách của người trưởng thành thì là, nàng đã lớn tuổi rồi, nghĩ ngợi quá nhiều. Chúc Diêu khi hiểu được rõ ràng, liền rơi nước mắt.
Lớn tuổi cũng không phải lỗi do nàng a, dù sao thì nàng cũng chưa đến ba mươi tuổi, so với đám người Tu Tiên Giới này, động một chút là hơn trăm, hơn nghìn tuổi thì độ tuổi của nàng chính là như hoa như ngọc nha.
Bế quan ba tháng, người không thu hoạch được gì liền tỏ vẻ ưu thương sâu sắc.
Đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ cửa cộc cộc, Chúc Diêu cảm thấy thật kỳ quái, là ai vậy nhỉ? Ở Ngọc Lâm Phong này, ngoại trừ nàng và sư phụ sẽ không có người khác, mà từ trước tới giờ sư phụ cũng không gõ cửa bao giờ.
Nàng mở cửa ra, bên ngoài cũng không có một bóng người, chỉ có một con hạc giấy nhỏ tinh xảo, đang vẫy vẫy cái cánh nhỏ trước mặt nàng, tiếng gõ cửa khi nãy cũng là do nó mổ trên cửa a. Chúc Diêu là lần đầu tiên nhìn thấy tiên pháp kiểu này, hiếu kỳ vươn tay ra.
Hạc giấy ngoan ngoãn bay vào đậu trong lòng bàn tay của nàng, chớp mắt liền hóa thành một tờ giấy, thì ra là dùng để truyền tin.
Chúc Diêu cầm bức thư lên, chữ bên trên có ấu trĩ, cong vẹo, lớn nhỏ không đều, chắc là do một đứa nhỏ viết ra. Chỉ thấy trên giấy viết.
"Thê tử xấu xa, ngươi là đồ lừa gạt! Sư huynh bảo ta phải gọi ngươi là thái sư thúc, ta sẽ không đồng ý, hừ!" Chúc Diêu chớp mắt liền hiểu rõ thư là do ai viết, chỉ cảm thấy ngứa tay vô cùng, thật muốn đánh mông tiểu bằng hữu họ Vương nào đó. Tên nàng từ lúc nào bị đổi thành thê tử, bây giờ lại là thê tử xấu xa vậy?
Cẩn thận xem lại một lần nữa, nàng lại phát hiện ra ở một góc thật xa trong bức thư vẫn còn nội dung khác, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra. Chúc Diêu đưa lại gần, nhìn chăm chú nửa ngày mới nhận ra chỗ đó viết: "Lần trước, cảm ơn!"
Nàng thở dài thật sâu, đây là cảm ơn nàng chuyện lần trước nàng đã an ủi nó sao? Chúc Diêu lắc đầu, thằng nhỏ hư đốn, mặt mày lúc nào cũng cau có khó chịu, khi muốn cảm ơn người khác cũng kỳ lạ như vậy.
Nếu như nói, ba tháng không đủ để chứng minh một người là phế vật, vậy thì năm năm cũng đủ để có thể phán tử hình a. Thoáng một cái đã năm năm trôi qua. Trong năm năm này, cho dù Chúc Diêu có cố gắng cảm thụ linh khí như thế nào, thì cũng vẫn không có một chút cảm giác nào cả, hoàn toàn khắc họa rõ nét ý nghĩa của hai chữ "củi mục" này. Ngay cả nàng cũng đã hoài nghi không biết có phải phương thức xuyên qua của nàng có vấn đề hay không, không cần chơi nhau như vậy chứ?
Chẳng lẽ do là người của hai thế giới, nên thể chất khác biệt mới dẫn tới không thể tu tiên a, nhưng rõ ràng là tiên pháp, đan dược của thế giới này đều có hiệu quả với nàng a.
Chúc Diêu đứng ở đỉnh núi, nhìn đám mây trôi qua như nước chảy ở phía trước, yên lặng đau thương. Theo như trong bức thư với chữ viết càng ngày càng tinh tế của Vương tiểu bằng hữu, nàng đã biết, Vương Từ Chi một năm trước đã tu luyện đến Luyện Khí tầng mười. Tốc độ này là nhanh nhất trong các đệ tử nội môn. Tử Mộ chân nhân cũng đã chính thức thu nó làm đệ tử thân truyền.
Chúc Diêu cũng vui mừng thay cho nó, trái lại chính mình, lại cảm thấy vô cùng bất lực, cảm giác này như muốn ép nàng thành bã luôn rồi. Aizz, rốt cuộc thì tại sao nàng lại xuyên không đến đây chứ? Nói thì nhanh mà nghĩ mãi không ra.
"Quạc quạc, sư phụ ngươi bảo ngươi về nhà ăn cơm, sư phụ ngươi bảo ngươi về nhà ăn cơm!" Mấy tiếng hạc kêu cắt ngang suy nghĩ buồn bã ưu thương của nàng. Chúc Diêu quay lại trừng mắt về phía Tiên Hạc có tiếng kêu cực kỳ giống với tiếng vịt đực đang bay trên trời kia.
Từ năm năm trước, sau khi nàng nhận được hạc giấy của Vương Từ Chi, cảm thấy chơi rất vui, liền đi thỉnh giáo sư phụ loại phương thức truyền tin này. Lại khiến cho hắn hiểu lầm là nàng rất ưa thích loại phương thức đó, vậy nên sư phụ đã lập tức bắt chước, nhưng lại cảm thấy dùng hạc giấy thì hơi có vẻ thấp kém, không thích hợp với hình tượng thanh lãnh cao quý của hắn.
Sau đó, hắn dùng hạc thật.
"Sư phụ ngươi bảo ngươi về nhà ăn cơm, quạc quạc, sư phụ ngươi bảo ngươi về nhà ăn cơm, quác!"
"Ngươi cuối cùng là Tiên Hạc hay là vịt vậy?" Chúc Diêu liếc mắt trừng con hạc chỉ biết lặp đi lặp lại một câu, quay người bước nhanh trở về. Nàng mà không về thì chắc chắn con hạc đần độn kia sẽ tiếp tục ở đó kêu.
Ngọc Ngôn đặt đĩa thức ăn trong tay xuống, liền thấy đồ đệ từ xa nhanh chóng đi về. Hắn hài lòng ngồi xuống, nhìn nàng chào một tiếng rồi bắt đầu ngồi xuống và từng ngụm cơm, sau đó mới nhàn nhạt mở miệng: "Sáng mai, ta sẽ rời núi một thời gian."
Chúc Diêu sững sờ, nhìn thẳng sang, trạch nam vạn năm như hắn mà cũng sẽ đi ra ngoài sao, "Sư phụ đi đâu?"
"Mấy ngày nữa là đại hội thi đấu trăm năm một lần của các môn phái, năm môn tám phái trong giới, đều sẽ tề tụ tại Khâu Cổ Phái."
Đại hội thi đấu giữa các môn phái là sự kiện được Tu Tiên Giới chú trọng nhất. Khâu Cổ Phái lại là đại môn phái đứng đầu Tu Tiên Giới, mỗi một lần thi đấu đề do Khâu Cổ Phái đảm nhận tổ chức.
"Sư phụ cũng muốn tham gia thi đấu sao?" Chúc Diêu cảm thấy hưng phấn, đã tới nơi này nhiều năm như vậy, nàng cũng đã nhìn thấy bộ dáng nấu cơm may vá của sư phụ nhưng lại chưa từng nhìn thấy bộ dáng đánh nhau của hắn. "So với ai a? Sư phụ có đánh thắng được không?"
Mi tâm Ngọc Ngôn xoắn lại, nhịn không được giơ tay gõ đầu đồ đệ ngốc: "Người ngoài đến rắc rối phức tạp, để tránh yêu ma thừa cơ trà trộn vào, ta phải đi gia cố lại hộ sơn đại trận." Đồ đệ ngốc của hắn cũng không nghĩ một chút, người tu tiên tu vi Nguyên Anh trở lên có năng lực dời núi lấp biển, đều sẽ không tùy tiện ra tay đánh nhau, huống chi là hắn.
"A..." Thì ra chỉ là đi bày bố trận pháp, còn tưởng là có thể thấy sư phụ ra tay cơ. "Vậy thì đại hội thi đấu này là so tài cái gì a?"
"Mỗi phái chọn ra ba người Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, quyết đấu để tìm ra ba thứ hạng đứng đầu."
Tròng mắt Chúc Diêu xoay chuyển, ngay cả cơm cũng không ăn nữa, chọn một cái ghế gần sư phụ nhất ngồi vào: "Sư phụ, hôm đó có phải sẽ rất náo nhiệt hay không a, con có thể..."
"Không thể!" Chúc Diêu còn chưa kịp nói xong đã bị Ngọc Ngôn chặn lại, thuận tay bổ thêm một đao: "Trừ khi con Trúc Cơ."
"Sư phụ..." Chúc Diêu kéo âm cuối thật dài, tội nghiệp nhìn người đối diện, muốn nàng luyện tới Trúc Cơ, đây chắc chắn là truyện cổ tích a, nàng bị đã bị nhốt ở đây năm năm rồi đó.
Ngọc Ngôn tiếp tục ngó lơ.
Thần sắc Chúc Diêu càng thêm ai oán, sư phụ ngươi vô tình vô sỉ, cố tình gây sự a.
Người đối diện dứt khoát thu dọn bát đũa, cũng không quay đầu lại, đi thẳng về phía nhà bếp rửa chén bát.
Chúc Diêu chán nản gục xuống bàn, lại nhìn trên bàn trống không, chờ một chút: "Sư phụ, con còn chưa ăn no a!"