"Không phải tỷ lo lắng cái này." Chúc Diêu thở dài nói, "... Là lo chuyện đệ dùng Trúc Cơ Đan. Tỷ nghe sư phụ từng nói, tu tiên vốn là chuyện nghịch thiên, nếu dùng tới đan dược để nâng cao tu vi, thì cũng chỉ là tạm thời thôi, không bằng dùng bản lĩnh thực sự của mình. Tuy trong thời gian ngắn có thể được trợ lực, nhưng việc dựa vào vật khác so với thực lực của bản thân, thì dựa vào chính bản thân mình vẫn tốt hơn một chút. Chính bản thân sư phụ cũng chưa từng thông qua đan dược để nâng cao tu vi."
Vương Từ Chi trầm mặc, đạo lý này cậu hiểu được. Đan dược đều có độc tính, thời gian đầu có thể biểu hiện không rõ ràng, nhưng sau khi thăng cấp tu vi, thì chắc chắn sẽ gặp phải bình cảnh. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều quen với việc ỷ lại vào đan dược để nâng cao khả năng đột phá lên Trúc Cơ, ngay cả cậu cũng không nghĩ tới phương diện đó.
"Chúc Diêu tỷ nói đúng, đệ phải dựa vào chính năng lực của mình để Trúc Cơ."
"Trẻ nhỏ dễ dạy!" Chúc Diêu hài lòng vỗ vỗ bả vai cậu, dẫn thằng nhóc hư đốn trở về con đường chính đạo, cảm giác thật tốt. "Đương nhiên, nếu như thật sự không thể chống đỡ được, có lúc vẫn phải cần dùng tới đan dược, dù sao người còn sống mới có hi vọng nha."
"Ừm, Từ Chi đã hiểu."
Thật ngoan, thật ấm áp, quả nhiên không phí công nàng thương cậu nhóc.
"Đúng rồi, Chúc Diêu tỷ hiện tại là tu vi gì vậy?"
Hình tượng thân thiết tri kỷ soạt một chút rơi xuống đất
Chúc Diêu ôm lấy trái tim pha lê, yên lặng quay mặt đi chỗ khác, đừng có bất ngờ bổ một đao như vậy a.
Thấy sắc mặt nàng không tốt, Vương Từ Chi thì thào mở miệng, "Đệ không nhìn thấu tu vi của Chúc Diêu tỷ, đệ cứ nghĩ là tu vi của tỷ ở trên đệ, chẳng lẽ..." Gương mặt của hắn trong nháy mắt có chút bối rối, lập tức mở miệng bắt đầu phân bua, "Chúc Diêu tỷ, đệ... đệ không phải cố ý đâu, đệ không biết tỷ vẫn chưa dẫn khí nhập thể... tỷ đừng tức giận. Nếu như đệ biết tỷ không có chút tu vi nào, thì sẽ không nhắc tới trước mặt tỷ đâu. Tỷ đừng vội, dẫn khí nhập thể thực ra rất đơn giản, đệ chỉ mất có một đêm là đã học được. Đệ..."
Chúc Diêu chỉ cảm thấy phập, phập, phập mấy nhát đao đâm thẳng vào ngực nàng. Cũng không nhịn được nữa liền đưa tay bịt miệng thằng nhóc đang nóng lòng giải thích kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đệ có thể đừng đâm chọc nữa có được không?"
Tiểu quỷ này cố ý đến đây để chọc tức ta đây mà! Đừng tưởng rằng lớn rồi thì ta không dám đánh đệ.
——
Vì không để bị tên tiểu quỷ ra vẻ thuần lương kia làm cho tức chết, Chúc Diêu đã nhanh nhẹn đá hắn đi ra khỏi Ngọc Lâm Phong.
Vương Từ Chi sờ sờ cái mông bị đạp đau, một tay vẫy vẫy, hô hào nhắc nàng nhất định phải tới xem trận thi đấu của cậu, mới lưu luyến không rời bay trở về sau khi bị Tiên Hạc đuổi theo khắp núi.
Xem thi đấu cái rắm a, nàng cũng muốn đi lắm. Lần này nếu không phải thi đấu môn phái, sư phụ phải ra ngoài gia cố trận pháp, thằng nhóc thối Vương Từ Chi kia còn lâu mới vào đây được. Aizzz, quả nhiên thằng nhóc thối vẫn là thằng nhóc thối a, cho dù nhìn có vẻ hiền lành thật thà, những cũng không thay đổi được bản chất hay đâm chọc của nó. Chúc Diêu quyết định, ba tháng tới sẽ không hồi âm cho cậu nhóc nữa.
Chúc Diêu nghĩ tới tu vi của tiểu tử kia, lại nghĩ lại chính bản thân mình, miệng thở dài thành tiếng. Nàng đi đi lại lại trong viện, rồi ngồi xếp bằng trên thảm cỏ, cảm ứng linh khí mà năm năm qua nàng đều không có cảm ứng được một chút nào.
Đêm khuya, Ngọc Lâm Phong yên lặng như tờ, có thể là do sư phụ cũng chưa trở về, lại càng thêm yên tĩnh, Chúc Diêu hít sâu một hơi, trong đầu nhất thời trở lên trống rỗng.
Chúc Diêu bỗng cảm thấy có cái gì đó ấm áp quay xung quanh nàng, trong đầu nàng chợt lóe lên, chớp mắt liền cảm giác thấy vô số điểm sáng đang bay vòng tròn quanh mình. Những điểm sáng này là cái gì? Nàng rõ ràng không mở mắt, nhưng lại có thể cảm nhận được chúng một cách rõ ràng. Chẳng lẽ đây chính là linh khí?
Chúc Diêu cảm thấy vô cùng hưng phấn. Năm năm a, nàng đã chờ ròng rã năm năm rồi, cuối cùng cũng cảm ứng được linh khí. Những điểm sáng kia, có cái lẻ tẻ một mình, có cái lại tụ lại thành đoàn, bay lượn trong không trung. Chúng giống như vật sống vậy, có cái còn nghịch ngợm xích lại gần nàng, nhẹ nhàng cọ trên mặt nàng, giống như đang tỏ ý muốn thân mật. Điểm sáng có đủ loại màu sắc, trong đó còn có một loại mang theo sợi linh khí nhỏ màu bạc giống như cái đuôi vậy, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng thân thiết, đó chắc hẳn là Lôi Linh Khí.
Chúc Diêu đè xuống hưng phấn trong lòng, nhớ lại phương pháp vận hành linh khí mà sư phụ từng dạy. Tập trung cao độ cảm ứng những điểm sáng màu bạc, điều khiển ý nghĩ để nó tiến vào cơ thể mình. Nàng vừa nghĩ đến đây thì những điểm sáng kia giống như được chỉ dẫn, lấy nàng làm trung tâm mà nhảy nhót bay về phía nàng.
Nàng còn chưa kịp vui mừng thì lại phát hiện ra bản thân giống như một cái bình vừa mở nắp, Lôi Linh Khí cứ như vậy ào ào, tranh nhau chen lấn xông vào cơ thể nàng, căn bản là không theo sự không chế. Chỉ vài giây đã tràn ngập trong kinh mạch của nàng. Lại còn đám linh khí bên ngoài vẫn không ngừng nghỉ chui vào trong.
Kinh mạch sưng tấy đến khó chịu, đau đớn trải khắp toàn thân, ngay sau đó, trong đầu nàng như nghe được "đinh" một tiếng, giống như âm thanh của cái gì đó bị vỡ vụn, linh khí đang bị ngăn cản trong chớp mắt liền thông thuận, tiếp tục chảy không ngừng vào trong cơ thể. Sau đó lại tiếp tục bị lấp đầy, rồi lại tiếp tục đột phá. Cứ như vậy lặp đi lặp lại. Mỗi một lần đều phải trải qua đau đớn mà lại lần sau càng đau hơn so với lần trước.
Chúc Diêu cũng không biết tu vi của nàng cũng đang dùng tốc độ kinh người mà tăng vọt, Luyện Khí tầng một, Luyện Khí tầng hai, Luyện Khí tầng ba...
Một cơn đau đớn dữ dội đột nhiên ập xuống, đó loại loại đau đớn khiến cho người ta không thể miêu tả được, nàng cảm giác như thân thể của mình đang bị xé rách một cách mạnh mẽ, giống như muốn xé nàng thành trăm ngàn mảnh nhỏ, toàn thân từ đầu ngón chân đến sợi tóc, không chỗ nào là không đau. Có cái gì đó giống như muốn phá vỡ cơ thể nàng mà thoát ra. Chúc Diêu ngã trên mặt đất, không có cách nào để giảm trừ được đau đớn, tai, mắt, mũi, miệng nàng đều có máu chảy ra, mạch máu nổ tung, cả người nàng đều bị nhuộm máu đỏ thẫm.
Chúc Diêu cảm giác chỉ một giây sau, nàng sẽ chết.
Ngọc Ngôn đang cùng Chưởng môn gia cố lại trận pháp, thần sắc chợt biến đổi, quay người bay về phía Ngọc Lâm Phong.
"Thái sư thúc!" Bởi vì hắn đột nhiên thu tay lại, trận pháp liền gần như sụp đổ, Tử Mộ đành phải kiên trì tăng thêm linh lực, quay người lại cũng đã không nhìn thấy bóng người. Thái sư thúc, không cần gài vãn bối như vậy chứ. Ông ta sắp không chống đỡ được Hộ sơn đại trận mất a.
Ngọc Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất trở về Ngọc Lâm Phong, trong phút chốc đó, hắn cảm giác được tiên ấn mình từng để lại trên trán đồ đệ đã bị phát động. Đó là một loại pháp thuật cảm ứng của sư phụ đối với đệ tử thân truyền, chỉ đến thời khắc nguy hiểm tới tính mệnh mới có thể phát động. Đồ đệ của hắn rõ ràng ở ngay trong Ngọc Lâm Phong, đến cùng là cái gì có thể uy hiếp được tính mạng của nàng?
Còn chưa tới đỉnh núi, hắn đã cảm giác được Lôi Linh Khí bạo động. Hắn cũng là Lôi Linh Căn, bản thân đối với loại linh khí này tương đối quen thuộc. Có thể xảy ra tình huống này, giống như toàn bộ Lôi Linh Khí trong thiên địa, đều bị cái gì đó hấp dẫn, ùn ùn kéo về phía đỉnh núi Ngọc Lâm Phong vậy. Ngay cả Tụ Linh Trận mạnh nhất thế gian, cũng không thể dẫn tới nhiều Lôi Linh Khí như vậy.
Ngọc Ngôn bay tới gần kiểm tra, liền phát hiện trung tâm của linh khí bạo động lại chính là đồ đệ của mình, toàn thân đẫm máu nằm trên mặt đất. Lôi Linh Khí xung quanh vẫn đang liên tục tuôn vào trong cơ thể nàng, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng chắc chắn sẽ bạo thể mà chết.
Ngọc Ngôn vung ra một thanh kiếm, tạm xua đi một chút linh khí, rồi xông vào trung tâm bạo động, đỡ đồ đệ trên mặt đất dậy, thi triển một pháp thuật ép nàng tỉnh lại.