Chúc Diêu và Vương Từ Chi mỗi người trong một gian phòng ở tầng ba, những người khác thì ở tầng hai. Đợi đi xa khỏi ba người đó, nàng mới bày ra bộ mặt bát quái kéo Vương tiểu bằng hữu lại.
Nhìn về phía tầng dưới, nháy mắt với cậu nhóc, "Nói đi, Tô Tử kia đối với đệ có phải là... "
"Chúc Diêu tỷ, tỷ đừng hiểu lầm. Nàng chỉ là đồng môn sư muội mà thôi." Vương Từ Chi vội vàng giải thích.
"Thật sao?" Chúc Diêu hoài nghi, vậy đệ khẩn trương cái gì chứ?
"Thật mà, hôm nay là lần đầu tiên đệ gặp nàng ta!" Vương Từ Chi càng thêm sốt ruột, vẻ mặt thành thật nhấc tay lên thề thốt, "Đệ sẽ không yêu thích nữ tử nào khác."
"Đệ khẩn trương như vậy làm gì chứ." Chúc Diêu kéo tay cậu xuống, nàng làm người lớn nhưng là rất sáng suốt nha, "Ý tỷ không phải là muốn ngăn cản đệ, đệ nếu thích người ta thì theo đuổi đi a, tỷ bày cách cho đệ nha!"
"Thái, sư, thúc!" Gương mặt Vương Từ Chi nhăn nhó, oán niệm nhìn nàng, bộ dáng cậu nhóc y như hồi còn nhỏ.
"Vậy thôi, tỷ không nói nữa." Thằng nhóc sắp nổi bão rồi, không nên chọc vào a. Chúc Diêu nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, lúc đó tỷ nghe Tô Tử gọi Tiêu Dật là sư thúc a? Là do cậu ta có tu vi Trúc Cơ sao?" Tiêu Dật tuy có dị bảo ẩn giấu tu vi, nhưng bề ngoài nhìn rõ ràng vẫn còn là Luyện Khí a.
Vương Từ Chi lắc đầu, "Đại hội thi đấu môn phái khi đó, Phượng Dịch tôn giả đã thu nhận cậu ta làm đệ tử thân truyền."
Tu Tiên Giới lấy thực lực làm chủ, giống như là đồng môn, chỉ cần tu giả có tu vi cùng cảnh giới với nhau thì sẽ là sư huynh đệ, hơn mười giai đoạn, địa vị sẽ cao hơn một tầng. Nhưng tôn giả Hóa Thần Kỳ lại là ngoại lệ, mọi người đều vô cùng kính trọng đối với tôn giả Hóa Thần Kỳ. Chỉ cần là đệ tử thân truyền của tôn giả, bối phận cũng chỉ thấp hơn sư phụ của mình mà thôi. Cho nên tuy tu vi Chúc Diêu đều thấp hơn so chưởng môn cùng các phong chủ, nhưng bối phận lại cao hơn so với bọn họ, bởi vì nàng là đệ tử thân truyền của Ngọc Ngôn, Tiêu Dật tự nhiên cũng giống vậy.
Chúc Diêu ngơ ngác, nhanh như vậy liền được Hóa Thần Kỳ thu làm đệ tử thân truyền, đây đúng là đãi ngộ của nam chính mà. Thăng chức, tăng lương, lên làm CEO, cưới bạch phú mỹ, tiết tấu đi đến đỉnh phong của nhân sinh a.
Chờ chút! Sư phụ từng nói với nàng, món dị bảo kia của Tiêu Dật ngay cả tu giả Hóa Thần Kỳ, không nhìn kỹ cũng chưa chắc đã có thể phát hiện ra được. Vậy cũng chính là nói không phải là hoàn toàn không thể phát hiện ra a. Mà Hóa Thần Kỳ hôm đó, trừ sư, còn có ba vị khác a!
Như vậy Phượng Dịch...
"Tỷ sao vậy? Chúc Diêu tỷ, Chúc Diêu tỷ?" Vương Từ Chi đẩy người bên cạnh đang tự nhiên thì ngẩn người.
"A?" Chúc Diêu xạm mặt lại, nàng vô tình diễn ra một âm mưu gì đó rồi chăng. "Không sao đâu, đúng rồi, Từ Chi, đại hội thi đấu môn phái hôm trước, tỷ không cố ý cắt ngang trận đấu của đệ đâu."
"Không sao, đệ biết Chúc Diêu tỷ là bởi vì lo lắng đệ." Vương Từ Chi không thèm để ý đáp, đột nhiên lại giống như là nhớ tới cái gì đó, sắc mặt trầm lại, chân mày khẽ nhăn, có mấy phần do dự nói, " Chúc Diêu tỷ, thực ra ngày ấy, đệ cảm thấy có chút kỳ quái, thanh Linh Kiếm mà Tiêu Dật sư thúc ngưng tụ ra, đệ luôn cảm thấy có chút không đúng." Giác quan thứ sáu của người tu tiên vô cùng nhạy cảm, mà một một giây đó cậu nhóc thế mà lại cảm nhận được một cỗ khí tức tử vong, cậu thật hoài nghi, nếu không phải Chúc Diêu ra tay, thì có khả cậu cậu đã...
"Đừng suy nghĩ quá nhiều!" Chúc Diêu xoa xoa đầu cậu, tốt nhất là không nên nói cho cậu nhóc. Luận khí vận cùng tâm cơ, cậu đều không phải là đối thủ của Tiêu Dật, với lại những người đối đầu với nam chính, đều sẽ không có kết quả tốt, "Nếu đệ không thích, về sau cách xa cậu ta một chút là được."
Vương Từ Chi nghe lời gật đầu một cái.
Chúc Diêu lại dặn dò cậu vài câu, sau đó mới trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, năm người chia nhau ra tìm hiểu tin tức. Nhưng đã ba ngày trôi qua, những manh mối có được đều giống y như những gì chủ quán đã nói, không có một chút tiến triển nào. Mà trong trấn lại mất tích thêm một người.
Chúc Diêu căn dặn mọi người không nên gấp gáp, nghỉ ngơi thật tốt, trời sáng lại tiếp tục điều tra. Nhưng không nghĩ tới là, bé ngoan Vương Từ Chi, lại dám đêm khuya tập kích nàng!
——
Khi thấy cái bóng đen kia lén lén lút lút tiến vào trong phòng của nàng, sau đó còn định bò lên trên giường, vừa lúc Chúc Diêu tỉnh lại thiếu chút nữa là triệu ra một tia Thiên Lôi bổ tới. Đối phương nhanh nhẹn đưa một tay lên giữa chặt lấy tay nàng, hạ giọng mở miệng: "Chúc Diêu tỷ, là đệ."
"Tiểu quỷ?" Nàng chuyển tay hướng trên đầu cậu nhóc gõ một cái, "Hơn nửa đêm rồi, đệ làm gì vậy, đi nhầm phòng a?" Tô Tử muội muội ở tầng hai nha.
"Chúc Diêu tỷ, đệ có chuyện muốn tìm tỷ để thương lượng." Vương Từ Chi lấy từ trong túi trữ vật trên người ra một chiếc khăn tay cùng một con hạc giấy.
"Đây là cái gì?" Chúc Diêu cầm lấy khăn tay trong tay cậu nhóc. Đây là một chiếc khăn màu đỏ rực rỡ, nhìn vô cùng đẹp mắt, ngay cả bông mẫu đơn thêu trên đó cũng rất đẹp.
"Đây là đệ tìm được ở trong phòng nam tử mất tích trước đó." Vương Từ Chi thành thật giải thích, "Lúc ấy đệ cảm ứng được trên này còn sót lại một chút yêu khí, cho nên thi triển một pháp chú truy tung, nhưng hạc giấy bay ra ngoài một ngày một đêm cũng chưa thấy trở về, đệ còn nghĩ chỉ là ảo giác, mà hiện tại hạc giấy lại vừa mới quay trở về, chắc là đã tìm được chủ nhân của chiếc khăn tay này."
"Ý đệ là, đệ tìm được kẻ chủ mưu khiến cho nhiều người mất tích như vậy?"
Vương Từ Chi có chút do dự lắc đầu, "Đệ hiện tại còn không thể xác định, nhưng đi theo phương hướng hạc giấy chỉ dẫn, nhất định có thể tìm được manh mối."
"Làm tốt lắm!" Chúc Diêu lập tức xoay người xuống giường, lấy y phục tùy ý khoác thêm, ra hiệu cậu nhóc thả hạc giấy ra, "Bây giờ chúng ta đi theo đến xem một chút."
"Chờ một chút!" Vương Từ Chi lại móc từ trong ngực ra hai tấm bùa, "Đây là Ẩn Tức Phù sư phụ cho đệ trước khi xuống núi, chỉ cần dán lên là có thể biến thành vô hình, tu sĩ dưới Nguyên Anh Kỳ sẽ không thể thấy được."
Có thể ẩn thân sao? Chúc Diêu hiếu kỳ nhận lấy, đột nhiên nghĩ đến sư phụ của mình, thở dài một tiếng, sư phụ người xem sư phụ nhà người ta kìa!
Ở cách đó ngàn dặm, vị sư phụ nào đó đang tĩnh tọa thì hắt xì một cái, khó hiểu nhìn bốn phía một chút, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt.
Chúc Diêu cùng Vương Từ Chi đuổi theo hạc giấy, ra khỏi khách trọ đi vào một rừng cây nhỏ cách đó không xa thì dừng lại, chỉ là xung quanh không có dấu vết của bất kỳ ai, phía trước không xa có lẻ tẻ mấy cái nhà tranh, trong phòng vẫn sáng đèn, chắc chỉ là nhà của người bình thường.
"Xem ra chủ nhân của khăn tay, nhất định từng dừng lại ở đây." Vương Từ Chi vạch ra bụi cỏ trước mặt, "Đoán chừng là đang tìm mục tiêu kế tiếp."
Chúc Diêu chỉ về phía mấy cái nhà tranh lẻ tẻ trước mặt, "Mục tiêu định ra tay, nhất định là một trong mấy hộ gia đình ở phía trước. Chúng ta tìm một chỗ trốn đi, chờ cá cắn câu a."
Vương Từ Chi gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể ôm cây đợi thỏ. Hiệu quả của Ẩn Tức Phù chỉ có thể duy trì trong một đêm, không thể lãng phí.
Hai người tìm một bụi cỏ hoang để trốn, đang định ngồi xuống, trong rừng lại truyền đến âm thanh hỗn loạn.
"Tô muội muội, muội nghe ta giải thích đã."
"Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe!"
Ách, mấy lời thoại của kịch bản cẩu huyết này là chuyện gì a? Chúc Diêu quay đầu nhìn sang, chỉ thấy hai thân ảnh, một đen một đỏ từ trong rừng cây đi ra, chính là Tô Tử và Tiêu Dật. Hai người này sao lại đi cùng nhau như vậy, hơn nữa còn ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này. Với cả, Tô Tử không phải thích Vương Từ Chi sao? Nhanh như vậy đã thay đổi rồi?