• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới cái nhìn soi mói của nàng, nhóc con chậm rãi đỏ mặt, ấp a ấp úng nói: "Dù... dù sao, ngươi cũng đã sờ... sờ ta, cha ta nói nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, ta... ta sẽ chịu trách nhiệm. Trên đường đi ta đã quyết định, nếu ta được chọn, ta nhất định sẽ mang theo ngươi!"

Chúc Diêu càng cảm thấy lạ, chuyện nhóc con này đang nói không phải là chuyện nàng đánh mông nó đó chứ? Bởi vì nàng sờ mông nó, nên nó nghĩ là nó phải chịu trách nhiệm? Chúc Diêu không còn gì để nói, nhóc con nhà ngươi tuổi còn nhỏ mà suy nghĩ đã lớn như vậy, người nhà ngươi có biết không?

"Dù sao... dù sao ta cũng sẽ không vứt bỏ ngươi!" Nhóc con dậm chân một cái, vẻ mặt càng mất tự nhiên.

Đột nhiên Chúc Diêu liền nổi hứng trêu chọc nó: "Vậy nếu như ngươi không được chọn thì sao?"

Cậu nhóc ngơ ngác, gãi gãi đầu, cái miệng nhỏ không vui cong lên, giống như có chút bực tức về thái độ không tin tưởng của nàng, hừ hừ nói: "Nếu như không được chọn, ta cũng sẽ chịu trách nhiệm, chờ ta lớn lên, ta nhất định sẽ cưới ngươi..." Chúc Diêu chưa kịp cảm động, cậu đã ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái rồi lại tiếp tục nói: "Làm thiếp!"

Mẹ nó, thật muốn đánh nó đến khi mẫu thân nó cũng không nhận ra mà! Nhóc con dường như phát hiện ra nàng đang tức giận, liền nhanh như chớp quay người chạy biến vào giữa đám nhỏ trên đài, còn quay đầu lại làm mặt quỷ với nàng

Chúc Diêu siết chặt nắm đấm, nàng nhịn, nhóc con nhà ngươi chờ đó cho ta. Đến lúc về, ta cam đoan không đánh chết ngươi a. Nàng hít sâu mấy hơi cho bình tâm lại, nhìn dưới khán đài chợt phát hiện đám người xếp hàng không có xu thế giảm bớt, ngược lại càng ngày càng đông, nhưng đám nhỏ được giữ lại cũng không nhiều.

Bao gồm cả nhóc con cũng chưa tới mười người. Xem ra số đứa nhỏ có linh căn là rất ít, tỷ lệ có lẽ không tới một phần trăm, mà trong đó cũng là tứ linh căn và ngũ linh căn chiếm đa số.

Nhìn viên cầu lơ lửng bên cạnh, Chúc Diêu không khỏi có chút tò mò, không chỉ tự động lơ lửng như vậy mà còn có thể biến màu, mới vừa rồi cậu bé ăn mày chạm vào thì là màu xanh lục xen lẫn vàng kim, mà nhóc con khi chạm vào lại là màu đỏ, không biết tới lượt nàng sẽ là màu gì.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Chúc Diêu lại thò ra đầu ngón tay, chạm vào viên cầu. Chợp mắt toàn bộ viên cầu bắt đầu đổi thành màu sắc rực rỡ, màu xanh lục, màu xanh lam, màu vàng kim, màu nâu, màu đỏ, năm loại màu sắc chỉ trong nháy mắt bao phủ toàn bộ viên cầu.

"Ngũ linh căn." Nam nhân trung niên phụ trách kiểm tra phát hiện được động tác nhỏ của nàng nhưng cũng không tức giận. Chắc là do có vài vị phụ huynh khi đưa đứa nhỏ tới cũng không nhịn được tò mò mà muốn đo thử linh căn của mình, nên đã thành thói quen. Huống chi vị cô nương này còn mang tới thiên tài Thiên Linh Căn, đương nhiên sẽ không so đo với nàng chuyện nhỏ như vậy. Tuy có linh căn nhưng đáng tiếc lại là ngũ linh căn kém cỏi nhất, lại đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu như tu tiên, cũng là tiền đồ vô vọng.

Nghe được đối phương nói ngũ linh căn, Chúc Diêu thở dài, dù gì thì nàng cũng xuyên không tới đây, cứ nghĩ rằng mình sẽ có linh căn bá đạo, khủng bố thế nào, vậy mà lại là ngũ linh căn kém cỏi nhất, xem ra nàng vẫn là thích hợp với con đường "thôn phụ có vài mảnh ruộng". Ông trời cũng thật là... sao lại không cho nàng cái linh căn đặc biệt chút a!

Chúc Diêu có chút thất vọng, vừa định rụt tay về, thì tự nhiên viên cầu ngũ sắc kia lại bắt đầu vặn vẹo, năm màu sắc trộn lẫn vào nhau, một tia sét nhỏ bỗng xuất hiện rồi lan ra khắp viên cầu, lách tách một tiếng, viên cầu đang lơ lửng đột nhiên vỡ nát tại chỗ.

Ách

Chúc Diêu còn đang duy trì tư thế thò ra một ngón tay, đứng đơ nguyên tại chỗ. Cái này không phải do nàng đâm thủng đó chứ! Rõ ràng vừa nãy cả đám nhỏ chạm vào đều không có vấn đề gì, cớ sao tới lượt nàng thì lại vỡ nát a?

"Bây giờ ta nói xin lỗi thì có tác dụng không?" Nàng yếu ớt ngẩng đầu nhìn về phía bốn vị áo trắng, chỉ thấy bốn người đều không nói gì, vẻ mặt ngơ ngác nhìn nàng. Chớp mắt, Chúc Diêu thật có loại xúc động muốn co chân bỏ chạy, sẽ không bắt nàng bồi thường chứ! Nàng chỉ là một thôn phụ a! Ruộng đất có thể bồi thường nổi sao?

"Ta... ta không phải cố ý đâu!" Tóm lại cứ thử nhận sai trước xem sao.

"Ngươi... ngươi... ngươi là..." Nam nhân trung niên run rẩy vươn tay chỉ về phía nàng, khuôn mặt vẫn là đang ngơ ngác.

Chúc Diêu yếu ớt lùi về sau một bước, hoảng sợ đến sắp khóc: "Ta không có tiền!"

"Vừa mới nãy... chẳng lẽ là..." Một nam tử áo trắng lại bước qua, chăm chú nhìn Chúc Diêu. Xong! Thế này thì nàng có chạy cũng không kịp.

"Hẳn là không sai!" Nam áo trắng thứ ba cũng bước tới, so với hai người trước thì bình tĩnh hơn nhiều.

"Việc này phải lập tức thông báo với Chưởng Môn!" Nam áo trắng thứ tư, cũng là người trẻ nhất trong bốn người, trịnh trọng đánh giá nàng "Chuyện này cực kỳ quan trọng, chúng ta lập tức lên đường trở về môn phái"

"Vâng, Lý sư thúc." Ba người đồng thanh đáp lại.

Chúc Diêu lúc này đã không còn tâm tư để quan tâm việc vì sao mà trong môn phái này, người càng trẻ thì bối phận lại càng cao, bởi vì nàng sắp bị bốn người này bắt cóc rồi.

Chỉ thấy vị Lý sư thúc trẻ tuổi nhất kia, vung tay ném ra một đồ vật, đột nhiên trên không trung xuất hiện một mảnh lá cây thật lớn, vững vàng đứng trên cao, mà ba người còn lại, kết tay làm một vài động tác, dưới chân đám nhỏ vừa mới được chọn, còn có cả Chúc Diêu nữa chợt lóe sáng, rồi cả đám bay về phía mảnh lá cây kia.

Khi tỉnh táo lại thì nàng đã đứng trên lá cây rồi. Ê, đã nói là ở lại một ngày cơ mà?

Ách... bọn họ sẽ không phải là muốn trói nàng về môn phái để hỏi tội đi!

"Chờ một chút... ta có thể giải thích." Ta thật sự là không cố ý a, sản phẩm chất lượng kém không thể trách người sử dụng a.

Đáng tiếc, bốn người hoàn toàn không nghe nàng nói, dường như đang sốt ruột bắt nàng mang về giao nộp cho môn phái vậy. Chỉ phất tay một cái, tạo ra một kết giới trong suốt, bọc lấy nàng và đám nhỏ xung quanh, sau đó cả bốn người cùng bước lên lá cây, làm lá cây bay lên. Hoàn toàn không cho Chúc Diêu cơ hội giải thích.

Chúc Diêu đen mặt, chợt thấy bảy, tám bé củ cải nhỏ này đứng tụ tập lại xung quanh nàng, dự cảm có chuyện chẳng lành.

Quả nhiên, cả đám củ cải này đều đang trừng mắt nhìn nàng, này.. này.. này... mấy đứa nhóc miệng còn hôi sữa này, đừng có dùng ánh mắt hình viên đạn này nhìn ta như vậy a!

"Ngươi là hỏng bảo vật của tiên nhân rồi! Ngươi là người xấu." Một bé gái búi tóc hai bên có gắn hoa bắt đầu hỏi tội.

"Ách... tỷ tỷ không phải cố ý a!"

"Làm hỏng đồ còn không thừa nhận, đúng là người xấu." Lại thêm một đứa bé trai hỏi tội

Ta thèm vào, liên quan gì tới ngươi!

Thấy có người ra mặt, mấy đứa nhỏ xung quanh cũng bắt đầu nhao nhao lên tiếng chỉ trích nàng. Chúc Diêu cảm thất thật đau đầu, cho xin đi, chính nàng cũng đang không biết chuyện gì xảy ra, bọn nhóc các ngươi kích động cái gì chứ.

"Chúng ta sẽ bồi thường, các ngươi không được bắt nạt nàng! Ai dám bắt nạt nàng, ta đánh người đó!" Lúc mấu chốt, Vương tiểu hài tử đột nhiên ra mặt, chắn trước mặt nàng, còn giơ lên nắm đấm uy hiếp. Chúc Diêu có chút cảm động trong lòng, nghĩ thằng nhóc nhà ngươi coi như cũng có lương tâm, quả nhiên không bõ công ta giúp ngươi a. "Nàng là thiếp thất tương lai của ta, bắt nạt nàng cũng chính là bắt nạt ta!"

Mẹ nó, thật muốn qua đấm nó a!

Có lẽ là do bị Vương tiểu hài tử dọa sợ, nên nhóm đầu củ cải cũng không tiếp tục vây quanh nữa.

"Ta đã nói là sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!" Sau khi đám nhỏ tách ra, nhóc con vẻ mặt kiêu ngạo nói với nàng.

Chúc Diêu đưa tay xoa xoa nắn nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, mỗi câu mỗi chữ cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy đúng là phải cảm ơn ngươi rồi a, Vương, tiểu, phu, quân."

Nhóc con liều mạng giãy giụa một hồi, yếu ớt lui về sau hai bước, tránh xa khỏi móng vuốt của nàng, ủy khuất xoa xoa gương mặt nhỏ: "Ta có tên, gọi là Vương Từ Chi, chúng ta còn chưa thành thân, ngươi không thể gọi ta như vậy!"

Nói xong liền đỏ mặt chạy đi.

Nha, còn đỏ mặt nữa? Chúc Diêu im lặng lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK