• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy sư phụ đối xử với Chúc Diêu rất tốt, nhưng có lúc lại là người vô cùng cố chấp, đã quyết định chuyện gì là sẽ không dễ dàng thay đổi. Giống như năm năm trước nói không cho nàng xuống núi, thì đúng thật là nàng phải ở trên núi bế quan năm năm. Cho dù nàng chơi xấu, giả ngây, tức giận, hay giảng đạo lý, hắn cũng tâm ý đã quyết, đều không thay đổi. Cũng không biết hắn đã làm cái gì mà trong năm năm qua, số đệ tử tới Ngọc Lâm Phong càng thêm ít, có việc gấp gì cũng đều là dùng hạc giấy truyền tin.

Đến ngay cả tên tiểu tử khốn Vương Từ Chi, cũng giống như đã quên nàng là đồng hương duy nhất của nó. Năm năm qua, trừ con hạc giấy nhỏ ngẫu nhiên mang theo thư bay tới, nó cũng không biết đường lên núi mà thăm nàng. Thằng nhóc vô lương tâm, lần sau gặp lại nhất định sẽ hung hăng đánh cái mông nó.

Chúc Diêu ngắm trăng trăng ưu thương than thở, bốn phía yên tĩnh chỉ có nàng cùng tiếng hít thở, cùng với mấy con chim ngốc chuyên môn dùng để gọi nàng về ăn cơm, đang bay tới bay lui, còn có một con vô cùng mập mạp, bay theo loạng choạng như bị say rượu, còn giống như ở trên trời đâm vào cái gì đó.

A... ơ kìa! Rơi xuống luôn rồi!

Chúc Diêu vội vã đứng dậy, mở cửa ra, chạy về phía chỗ Tiên Hạc rơi xuống, cái mà nó đâm vào, hình như là người a! Tiên Hạc đâm vào người! Chúc Diêu đã thật lâu chưa nhìn thấy người ngoài, chạy gấp gáp một đường, vừa chạy vừa nghĩ đến cùng là gã xui xẻo nào mà ngự kiếm cũng đâm phải chim.

Chạy một đường đến sườn núi, Chúc Diêu mới nhìn thấy cái gã xui xẻo ngã trên mặt đất kia, trên người mặc đồng phục trắng của môn phái, hai tay ôm đầu né trái tránh phải. Bên cạnh là một con Tiên Hạc đang nghếch cái đầu lên, mổ mổ liên tục trên thân người đó.

"Ôi, ngừng... ngừng... ngừng..., đừng mổ...đừng mổ..., ngươi còn mổ nữa là ta sẽ ra tay đó." Thiếu niên đó giống như là bị trật khớp chân, đang ra sức bảo vệ cái đầu của mình.

"Chim ngốc, dừng lại." Chúc Diêu vừa lên tiếng, Tiên Hạc còn đang công kích người kia túi bụi, liền lập tức dừng lại, vỗ cánh bay về phía nàng, kiêu ngạo ra vẻ ta đây kêu lên một tiếng, lại vỗ vỗ cánh với Chúc Diêu hướng về phía tiểu tử kia, giống như là đang tranh công với nàng, bày tỏ chính nó bắt được gian tế.

Chúc Diêu vuốt vuốt cổ Tiên Hạc, trấn an nó một chút, sau đó nhìn về thiếu niên trên đất. Tiên Hạc là Linh thú cấp một, chỉ mới hơi có một chút linh trí, ngay cả một đệ tử Luyện Khí cũng có thể đối phó được với nó, người này lại chỉ tránh chứ không tấn công, có thể thấy được người ta tới đây cũng không có ác ý.

"Thê tử!" Người kia thốt lên, gương mặt kinh hỉ đi về phía nàng. Cách xưng hộ đặc biệt này, Chúc Diêu chớp mắt đã nhận ra người đó là ai, không phải Vương Từ Chi thì còn ai nữa.

Vương Từ Chi mừng rỡ muốn kéo tay nàng, Tiên Hạc bên cạnh liền kêu to lên một tiếng, đứng chắn trước mặt nàng, cái mỏ lớn lại muốn mổ trên người cậu nhóc một lần nữa.

"Được rồi, chim ngốc." Chúc Diêu vỗ vỗ Tiên Hạc: "Là người quen, ở đây không có việc của ngươi nữa, mau đi chơi đi." Tiên Hạc nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn thiếu niên, sau đó mới vỗ vỗ cánh bay đi.

"Nhóc con?" Nếu không phải do tiếng "thê tử" kia của hắn thì Chúc Diêu thật sẽ không tin được thiếu niên anh tuấn đang đứng trước mắt nàng lại chính là thằng nhóc hư đốn năm đó.

Vương Từ Chi xấu hổ gãi gãi đầu, oán giận nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, ta có tên, gọi là Vương Từ Chi."

Chúc Diêu bật cười, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Vâng vâng vâng, nhóc con giờ đã lớn, đã trưởng thành thành một thiếu niên hoạt bát rồi." Đã năm năm rồi, trước kia nó mới là một đứa nhỏ chỉ cao tới ngực nàng, bây giờ đã cao hơn nàng một cái đầu, gương mặt khi xưa tròn trịa như bánh bao, giờ thì góc cạnh như là bị đao kiếm gọt ra vậy, bé trai năm đó đã lớn lên thành một soái ca rồi.

Vương Từ Chi bị nàng khen đến mức đỏ mặt, khẽ ho một tiếng, giống như là nhớ tới cái gì, quy củ hành lễ với nàng: "Tham kiến thái sư thúc."

"Ngoan!" Chúc Diêu quen tay muốn xoa xoa đầu cậu nhóc, lại phát hiện bây giờ cậu đã cao hơn nàng rồi, động tác này hơi khó, vậy nên liền thu tay lại. "Ngươi, tên tiểu quỷ này, năm năm rồi cũng không thấy bóng dáng đâu, sao bây giờ lại muốn tới đây gặp ta?"

"Ta... ta có muốn đến đây." Vương Từ Chi sốt ruột giải thích: "Chỉ là năm năm trước, thái sư thúc tổ đã thiết lập trận pháp ở Ngọc Lâm Phong, nếu không được sư thúc tổ cho phép, bất kỳ ai cũng không được tiến vào. Ta... ta lần này cũng chỉ là tùy ý đi loanh quanh, không nghĩ tới là sẽ tiến vào được."

Thì ra là có kết giới, chả trách những năm gần đây, số đệ tử lên Ngọc Lâm Phong có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn lại tất cả đều là Chưởng môn nhân tới tìm sư phụ. Sư phụ đây rõ ràng là đang cấm đoán nàng đây mà, Chúc Diêu khẽ cắn môi, cảm thấy bản thân cần phải đi tìm sư phụ bàn luận chuyện nhân sinh a.

"Thái sư thúc... ngươi, những năm gần đây có khỏe không?" Vương Từ Chi quan tâm hỏi. Mấy năm gần đây, lúc không có việc gì cậu đều sẽ ngự kiếm đi loanh quanh Ngọc Lâm Phong, xem có thể tiến vào thăm nàng hay không, đáng tiếc là chưa từng thành công.

"Ngươi vẫn cứ gọi ta là tỷ tỷ đi!" Chúc Diêu kéo cậu nhóc ngồi trên một tảng đá lớn, tuy tuổi nàng lớn hơn, nhưng lớn đến mức khiến người ta cứ động một chút là gọi thái sư thúc thái sư thúc, làm cho nàng có luôn cảm giác thanh xuân của mình một đi không trở lại a. Ban đầu là chính mình dẫn cậu nhóc tới Tu Tiên Giới, gọi là tỷ tỷ cũng không quá đáng a.

Vương Từ Chi cười cười, nghe lời gọi một tiếng: "Chúc Diêu tỷ."

"Ngoan!" Chúc Diêu lại nhịn không được xoa đầu cậu, mái tóc đã bị Tiên Hạc mổ đến rối bời, bị nàng ra sức vò đến bù xù lên. "Nói cho tỷ biết, tu vi của đệ thế nào rồi? Sống có tốt không? Có người nào ức hiếp đệ hay không? Ai ức hiếp đệ, nói cho tỷ biết, tỷ giúp đệ xử lý a."

Cậu nhóc lắc lắc đầu, liền thuận theo trả lời: "Sư phụ, sư huynh đều đối xử với đệ rất tốt, tu vi cũng đã có thành tựu nhỏ, hiện đã tu luyện đến Luyện Khí đại viên mãn rồi."

"Không tệ nha, tiểu tử!" Lần trước ở trong thư, cậu nói với là Luyện Khí tầng mười, vậy mà mới qua bao nhiêu tháng, liền đã đại viên mãn, bước tiếp theo chính là Trúc Cơ rồi.

Vương Từ Chi mặt đỏ bừng lên, càng thêm xấu hổ. Không nghĩ tới chỉ mới qua năm năm, thằng nhóc con không sợ trời, không sợ đất, thế mà lại trở lên dễ ngượng ngùng như vậy, Chúc Diêu nhất thời cảm thấy thật thần kỳ.

"Đệ định khi nào thì Trúc Cơ?" Mỗi một lần thăng cấp bước vào đại cảnh giới, đều là một lần mạo hiểm, phải sử dụng toàn bộ tu vi của bản thân để trùng kích, nếu thành công thì là một bước lên trời, mà thất bại thì tu vi thụt lùi là chuyện nhỏ, chẳng may tổn thương tới linh căn, thì sẽ là vô duyên con đường tu tiên về sau. Mà tu vi càng cao lại càng khó khăn.

Thần sắc Vương Từ Chi trở lên nghiêm túc, "Đệ định chờ thêm mấy năm, để ổn định lại cảnh giới rồi mới tính tiếp."

Chúc Diêu gật đầu, như vậy mới đúng. Khách quan mà nói, từ Luyện Khí đến Trúc Cơ tỷ lệ thành công là rất cao, nhưng cũng không ít người xui xẻo, nền tảng tốt là đã thành công một nửa rồi. Đột nhiên nhớ tới một việc, liền quay người dò hỏi: "Đệ định dùng Trúc Cơ Đan sao?"

"Ừm!" Vương Từ Chi gật đầu. "Sư phụ đã sớm chuẩn bị Trúc Cơ Đan cho đệ từ hai năm trước rồi, nhưng là đệ muốn dùng thực lực của bản thân để lấy được. Cho nên ngày kia có cuộc tỷ thí trong môn phái, đệ sẽ tham gia trận đấu của tổ Luyện Khí, phần thưởng của ba hạng đầu cũng là Trúc Cơ Đan."

Nghe vậy, mi tâm Chúc Diêu liền xoắn lại.

"Chúc Diêu tỷ, sao vậy? Không được sao?" Vương Từ Chi nghĩ là nàng lo lắng cho an toàn của mình liền giải thích: "Tỷ đừng lo, cuộc tỷ thí chỉ là tuyển chọn những người đại diện cho môn phái chúng ta để tham gia cuộc thi đấu giữa các môn phái thôi. Mà bằng tu vi của đệ, chắc chắn có thể đạt được thứ hạng trong mười người đứng đầu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK