• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một khắc đồng hồ sau, trên bàn đá trước nhà tranh, đã bày biện xong bốn món ăn và một bát canh, hương thơm tỏa ra bốn phía. Mà Chúc Diêu toàn bộ quá trình đều bảo trì bộ dáng quai hàm như sắp rơi xuống đất, còn chưa hoàn hồn nhìn vị sư phụ nào đó như trích tiên.

"Ăn đi!" Ngọc Ngôn nhàn nhạt nói một chữ, rồi ngồi phía đối diện, đưa cho nàng một bát cơm trắng, ra hiệu cho nàng động đũa.

Chúc Diêu cứng nhắc nhận lấy, từng dấu chấm than điên cuồng hiện lên trong đầu. "Sư phụ, người biết nấu cơm sao?"

Ngọc Ngôn thuận tay đặt đũa vào tay nàng, dừng một chút lại nói: "Sư tổ con từng dạy qua."

A... thì ra là sư môn truyền thừa. Nàng yên lặng bắt đầu xới cơm, ăn liền ba bát mới nhét đầy bao tử, buông bát đũa xuống. Thật no bụng, nàng giờ mới cảm thấy mình sống lại rồi.

Toàn bộ quá trình, Ngọc Ngôn chỉ ngồi phía đối diện nhìn nàng ăn, đợi nàng đặt đũa xuống, lại bắt đầu thu dọn bát đũa trên bàn, ngay lúc Chúc Diêu còn chưa kịp ngăn cản, hắn đã mang về phía nhà bếp rửa sạch sẽ. Thuận tay còn mang bó rau xanh ở trước cửa cất vào bếp.

Chúc Diêu hai mắt phát sáng, chỉ thiếu là không xông đến viết hai chữ "Đảm đang" lên trán sư phụ.

Sư phụ của nàng toàn năng như vậy đó!

Ngọc Ngôn nhìn thần sắc Chúc Diêu, liền biết nàng vẫn chưa dẫn khí nhập thể, cũng không có thúc giục, căn dặn nàng vài câu, tránh cho nàng nóng lòng tu luyện. Chúc Diêu càng nghe càng cảm động, cảm giác mình đúng là gặp phải vận may, vậy mà gặp được một sư phụ toàn năng như vậy.

Vì vậy đối với việc tu luyện càng thêm quyết tâm, nhiệt huyết tràn đầy, trở về phòng cảm ứng linh khí.

Đáng tiếc, lý tưởng thì tốt đẹp mà hiện thực lại vô cùng tàn khốc, Chúc Diêu ngồi hết cả đêm, tuy lần này không có ngủ gật, nhưng cũng không cảm ứng được một chút linh khí nào. Nhìn mặt trời đã nhô cao, Chúc Diêu cảm thấy thật sâu bất lực.

Lần trước đi ra ngoài, nàng đã biết, mấy đứa nhỏ cùng lên núi với nàng, đều đã cảm ứng được linh khí, cho nên mới đi nhận ngọc bài thân phận, bởi vì đồ vật ở bên trong ngọc bài, chỉ có dẫn nhập linh khí vào mới có thể lấy ra. Ngay cả nhóc mập kia, còn tu luyện đến Luyện Khí tầng một. Mà Vương tiểu bằng hữu là Luyện Khí tầng hai đó, đây là nguyên nhân đám đầu củ cải răm rắp nghe theo lời nó. Mà nàng thì đến mở ngọc bài thân phận cũng mở không được.

Thật là mất mặt, chẳng phải nàng có bàn tay vàng là Lôi Linh Căn sao?

Chúc Diêu thở dài, cảm thấy cần phải đi tìm sư phụ tâm sự nhân sinh, an ủi tâm hồn tổn thương sâu sắc của mình một chút. Vừa mới đứng dậy thì chợt cảm thấy một dòng nước ấm quen thuộc từ dưới thân chảy ra, khí thế mạnh mẽ, liên miên không dừng như hàng vạn con ngựa đang phi nhanh.

Sắc mặt Chúc Diêu trắng nhợt, khóc không ra nước mắt, còn chưa kịp chào hỏi với "bà dì" đã lâu không gặp, thì bụng dưới truyền tới từng cơn đau đớn dữ dội. Mẹ nó, vì sao lại đau đến vậy chứ!

Nàng có một căn bệnh, đó là khi kỳ kinh nguyệt tới đều sẽ bị đau bụng, hơn nữa còn vô cùng dữ dội. Mỗi lần gần tới kỳ, nàng phải giữ mình cực kỳ cẩn thận, không để bản thân dính nước lạnh, mới có thể yên ổn vượt qua. Chỉ cần nhiễm lạnh một chút thôi là nàng phải tới bệnh viện để tiêm thuốc giảm đau.

Nhưng khi xuyên tới thế giới này, đã qua mấy tháng rồi, "bà dì" của nàng lại kỳ quái không tới, nàng còn đang thầm cảm thấy may mắn, nghĩ rằng thế giới này sẽ không có sinh vật tàn bạo kinh nguyệt này, ai biết được chỉ là do chưa thích ứng quen với hoàn cảnh dẫn đến... bị lag nên đến chậm. Thì ra là tích lũy mấy tháng, chờ đến thời cơ để hành nàng!

Lại thêm mấy ngày trước lúc leo núi, chịu một đêm gió thổi, đau thế này là muốn hành nàng đến chết đi sống lại a.

Một lát sau, Chúc Diêu đã đau đến cuộn tròn người lại cũng vẫn không thể giảm bớt được đau đớn. Mà trên giường cũng bị dính ra vài vết máu hồng hồng. Lúc nàng còn đang đau đến muốn chết cho xong thì cửa chợt mở ra, một bóng người màu trắng xuất hiện trước giường của nàng.

Ngọc Ngôn gương mặt băng lãnh, chân mày nhíu sâu, có chút kinh ngạc nhìn người đang lăn lộn trên giường kia, đến khi nhìn thấy vết máu trên giường thì kinh hãi nói: "Con bị thương?" Là ai? Kẻ nào dám tổn thương đồ đệ của hắn ngay dưới mắt hắn?

"Sư phụ!" Chúc Diêu yên lặng kéo chăn qua che lại hai chân, bị người khác nhìn thấy "bà dì" quả thực không còn gì mất mặt hơn được nữa.

"Là ai tổn thương con?" Ngọc Ngôn đưa tay giữ lấy cổ tay nàng để bắt mạch. Khí huyết hao tổn, xem ra bị thương vô cùng nghiêm trọng.

"Không... Không phải!" Chúc Diêu xấu hổ rút tay lại, hắn không phải là không nhận ra nàng chỉ đến kỳ kinh nguyệt đấy chứ. "Sư phụ, người đi ra ngoài trước đi, con một lát sau sẽ khỏe thôi. Đúng rồi, nếu như rảnh, người có thể nấu một bát nước đường đỏ giúp con được không?"

Nước đường đỏ? Đó là cái gì? Ngọc Ngôn vẻ mặt không hiểu nhìn nàng, băn khoăn không biết có nên nói không, lại đoán già đoán non, chẳng lẽ nàng có lý do gì không tiện nói? Hay là kẻ đánh nàng trọng thương uy hiếp nàng cái gì? Vị sư phụ nào đó tức giận, thế gian này lại có thể có kẻ uy hiếp được đồ đệ của hắn.

"Con đừng sợ, nói cho sư phụ biết đã xảy ra chuyện gì, ta sẽ giúp con lấy lại công đạo."

"..." Nàng làm sao có thể giải thích với hắn là nàng đang bị "bà dì" ghé thăm đây? "Sư phụ, con thật sư không bị sao hết a."

Chân mày Ngọc Ngôn nhíu lại càng sâu, nhìn nàng kiên quyết không chịu nói, đành phải thỏa hiệp, "Vậy để vi sư kiểm tra vết thương của con."

"Cái gì cơ!" Không thể được, làm gì có vết thương nào chứ?

Ngọc Ngôn đã tự vén chăn lên, nhìn phía chân nàng. Bởi vì động tác vừa rồi, kinh nguyệt Chúc Diêu chảy ra càng nhiều, chỉ sau một lát đã chảy dọc xuống bắp đùi nàng, dính đầy lên ống quần. Nhưng ở trong mắt Ngọc Ngôn lại là thương thế càng nặng thêm, bởi vì mùi tanh máu càng thêm nông đậm, hắn vươn tay muốn cởi quần đồ đệ xuống kiểm tra vết thương.

Lúc này Chúc Diêu mới kịp phản ứng lại, mãng liệt đè tay hắn, gương mặt đã nàng trắng bệch.

"Sư phụ, con thật sự không có vấn đề gì, việc này là hoàn toàn bình thường."

Ngọc Ngôn lại vẫn nghiêm túc nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ trách cứ, kéo tay nàng xuống: "Đã bị thương thành dạng này rồi còn nói bình thường sao? Buông tay ra, để vi sư kiểm tra xem."

"Không được!" Chúc Diêu bị dọa cho đến mức quên cả đau, bật dậy trốn đến góc giường. Đã lớn tới vậy rồi, đây là lần đầu tiên bị người khác đòi cởi quần một cách đường hoàng chính trực như vậy, ai có thể bình tĩnh được.

Ngọc Ngôn đen mặt lại, gương mặt vốn đã không có chút nhiệt độ nào, lại càng thêm âm hàn. "Tới đây!"

Chúc Diêu điên cuồng lắc đầu, nếu qua đó, thì trinh tiết cùng mặt mũi của nàng đều sẽ không còn!

Ngọc Ngôn vung tay lên, Chúc Diêu chỉ cảm thấy thân thể của mình cứng đờ, cả người giống như bị mất không chế bay về phía đối diện, vừa vặn rời vào trong ngực hắn. Hắn thuận thế kéo một phát, quần Chúc Diêu liền bị kéo xuống, nửa bên quần lót trắng bị máu nhuộm đỏ lộ ra.

Chúc Diêu cảm thấy thân dưới mát lạnh, cảm giác xấu hổ, lúng túng, kinh hãi, khuất nhục... đủ các loại tâm tình bộc phát, không khống chế được bản thân hét lên một tiếng vang tận mây xanh, tay phải cũng phản xạ có điều kiện đối với người bên cạnh, tát mạnh một cái.

"Aaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK