Mới chỉ qua một đêm thôi, nàng đến cùng là đã làm gì mà lại hành hạ bản thân đến chật vật như vậy? Ngọc Ngôn nhíu mày, phất tay bấm một quyết, Chúc Diêu vừa mới mệt đến không dậy nổi, liền cảm thấy một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, cảm giác mệt mỏi đều bị quét sạch, ngay cả hô hấp vừa mới nặng nề cũng dần bình ổn, đây chính là pháp thuật a, thật thần kỳ!
Nhìn đồ đệ mới cuối cùng cũng đứng lên được, trong lòng Ngọc Ngôn mới được thả lòng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, chẳng lẽ...
"Con đi bộ lên núi sao?"
Chúc Diêu bĩu môi, "Chẳng lẽ không phải vậy sao?" Nàng cũng đâu có biết bay.
Ngọc Ngôn cổ quái liếc nhìn nàng, "Tại sao không dùng truyền tống trận pháp ở dưới núi?" Chẳng lẽ là muốn rèn luyện bản thân, tiện thể cho hắn thấy quyết tâm tu tiên của nàng sao? Nghĩ như vậy, sắc mặt Ngọc Ngôn đã tốt hơn nhiều, đối với đồ đệ thường xuyên nói nhảm này cũng hài lòng hơn, tuy đồ đệ không được thông minh cho lắm, nhưng cũng may là chịu khó.
Đồ đệ nào đó có chút khó chịu: "..." trong lòng đã hất bàn vô số lần, mẹ nó, có truyền tống trận pháp mà ngươi không nói sớm a!
Hít sâu nhiều lần, Chúc Diêu mới nhịn xuống không xông lên cào mặt hắn, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu a, huống chi đối phương còn là chỗ dựa của mình từ giờ trở đi.
"Đồ nhi, tham kiến sư phụ." Chúc Diêu cúi người, rất quy củ hành lễ.
"Ừm!" Ngọc Ngôn gật đầu, trong lòng tràn ngập thỏa mãn, hơn một vạn năm, hắn cũng là người có đồ đệ rồi, cuối cùng cũng không phụ lời căn dặn của sự phụ hắn trước khi phi thăng, Ngọc Lâm Phong cũng coi như có người kế nhiệm.
Hắn bất giác nhìn đồ đệ càng thấy thuận mắt hơn, hận không thể xông lên ôm nàng, hắn đánh giá thân hình nàng, nếu như đối phương nhỏ hơn một chút thì tốt rồi. Aizz! Tại sao nàng lại không tới bái sư sớm hơn a? Trong lòng Ngọc Ngôn rối như tơ vò, nhưng gương mặt lại lạnh băng không có nửa phần biểu lộ.
Hắn tiện tay vung lên, bộ y phục đã bẩn đến không thấy màu sắc ban đầu của nàng nháy mắt đã khôi phục bộ dáng nguyên bản, ngay cả những vết bẩn nàng giặt không sạch trước đó cũng không thấy.
"Thật lợi hại." Chúc Diêu ngạc nhiên cúi nhìn y phục của mình, hiệu quả thật tốt a, tu tiên thì ra chơi vui vẻ như vậy a, "Sư phụ, có thể dạy đồ đệ pháp thuật này được không?" Có cái này, về sau nàng không cần phải giặt quần áo nữa, quá thuận tiện.
"Khứ Trần Quyết chỉ là pháp thuật nhập môn thôi, đợi sau khi con học được dẫn khi nhập thể, tự nhiên sẽ biết." Ngọc Ngôn thản nhiên nói: "Con vừa mới nhập môn, vậy làm quen hoàn cảnh xung quanh trước, sáng sớm là lúc linh khí sung túc nhất, khi đó ta sẽ dạy con dẫn khí nhập thể."
Chúc Diêu gật đầu, dù sao cũng phải ở đây rất lâu, tuy đối với tu tiên hiếu kỳ, nhưng không thể vội vã được.
"Đi theo ta." Ngọc Ngôn đi qua đồ đệ, dẫn nàng về phía con đường lúc trước nàng lên núi.
Bây giờ đã bắt đầu làm quen hoàn cảnh sao? Chúc Diêu giữ vững tinh thần, hấp tấp theo sau. Nỗ lực ghi nhớ lại cảnh vật xung quanh để tránh lần sau bị lạc đường.
Buổi trưa tại Ngọc Lâm Phong rất yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có vài tiếng côn trùng kêu hoặc tiếng chim hót, còn lại toàn cây là cây. Chúc Diêu nhớ nửa ngày thì chẳng còn tâm trí mà nhớ nữa, dù sao nàng cũng không thể nhớ được dáng dấp của từng cây a. Nàng chỉ đành phải ngoan ngoãn yên lặng đi theo phía sau.
Ngọc Ngôn không phải là người nói nhiều, cứ nhìn gương mặt như tảng băng kia là biết, mà Chúc Diêu cũng không quen thuộc với hắn, cho nên một đường này, hai người không hề nó chuyện.
Sau hai canh giờ, Chúc Diệu thật sự là nhịn không được nữa, "Sư phụ, còn chưa tới nữa sao?" Còn đi nữa là trời cũng tối đen luôn a.
Ngọc Ngôn quay lại liếc nhìn nàng một cái, "Sắp đến rồi, ở ngay phía trước."
Chúc Diêu im lặng, lại một lúc lâu sau, cho dù là đường xuống núi thì nàng đi cũng sắp gãy chân rồi. Vậy mà người trước mặt vẫn không có ý định dừng lại, khi nãy còn nói sắp đến rồi cơ mà? Trong lòng nàng đầy một bụng nghi ngờ, nhưng cũng chỉ cắn răng đi theo, ánh mắt vô ý liếc nhìn xung quanh.
A, cái cây cong cong kia sao lại quen thế, còn có hòn đá giống như con rùa đen kia cũng quen mắt nữa, ngay cả con khỉ đít đỏ kia cũng giống như đã từng gặp ở nơi nào đó.
"Đến rồi!"
Người phía trước dừng lại, Chúc Diêu nhìn quanh bốn phía, mẹ nó, đây không phải là chỗ hôm qua nàng xuất phát lên núi sao? Sư phụ đưa nàng đi cả một buổi chiều lại về đến nơi này là sao? Thấy nàng leo núi đẹp mắt quá, muốn cho nàng bò lại một lần nữa sao? Không cần phải chơi đồ đệ kiểu đó chứ?
"Sư phụ..." Muốn khóc a.
Ngọc Ngôn nhìn khuôn mặt đáng thương của nàng, bày ra vẻ mặt như vậy là có ý gì, đồ đệ nhà hắn lại đang phát ngốc gì sao? Hắn bình tĩnh lựa chọn phương án không để ý tới, chỉ về bụi cỏ phía bên phải cách đó khoảng ba bước: "Đó chính là truyền tống trận pháp, trong Ngọc Lâm Phong không thể tùy tiện ngự kiếm, con chỉ có thể thông qua trận pháp này để lên đỉnh núi."
A, thì ra hắn mang nàng đi một đường như vậy chính là cho nàng thấy trận pháp này a. Chúc Diêu nhìn ngó bụi cỏ xanh tươi rậm rạp kia, không thấy có gì khác biệt a.
Theo chỉ dẫn của Ngọc Ngôn, nàng liền cùng hắn đi qua, vừa đứng vào thì dưới chân đột nhiên xuất hiện một trận ánh sáng, một trận pháp hình tròn sáng lên, trong trận pháp còn có những ký tự chớp động. Ngay sau đó, trận pháp càng ngày càng sáng, cảnh trí trước mặt đã thay đổi, nàng đã đứng trên đỉnh núi, trận pháp thật thần kỳ.
Chúc Diêu thích thú, vây quanh trận pháp vẫn còn sáng lên một chút, đi qua đi lại vài vòng, nhưng cũng không hiểu được nguyên lý vận hành bên trong, quả nhiên người tu tiên ai cũng thần thông như vậy a.
"Trận pháp này có thể thông với nhau, con cũng có thể dùng nó để truyền tống xuống núi." Thấy đồ đệ tỏ ra hứng thú với trận pháp như vậy, Ngọc Ngôn chủ động giải thích.
"Thật sao!" Chúc Diêu có chút hưng phấn, vội đi vào, quả nhiên ánh sáng một lần nữa sáng lên, vèo một cái nàng đã đứng bên cạnh trận pháp dưới núi. Lần nữa đứng vào trận pháp, nàng lại vèo một cái nữa trở về đỉnh núi. Chúc Diêu chơi tới chơi lui thêm mấy lần nữa, không thể không bội phục pháp thuật thần kỳ, so với cái này, xe hơi, phi cơ có tính là gì.
A, chờ một chút! Quay lại nhìn vị sư phụ vẫn một mặt lạnh như băng phía sau, "Trận pháp này có thể truyền tống hai chiều, vậy sao sư phụ lại dẫn con đi đường núi cả một buổi chiều như vậy?"
Ngọc Ngôn bị nàng nhìn chằm chằm đến sững sờ, như là cũng vừa mới nghĩ đến vấn đề này, hơi quay đi, mở miệng đánh trống lảng: "Con nghỉ ngơi sớm đi, trời sáng ta sẽ dạy con dẫn khí nhập thể."
Nói xong thì quay người đi vào nhà, thuận tay đóng luôn cửa phòng lại. Hắn nhất định là bị đồ đệ ngu xuẩn làm ảnh hưởng đến chỉ số thông minh rồi, tuyệt đối không phải do mình không nghĩ đến có thể dùng trận pháp xuống núi.
Chúc Diêu tức xạm mặt lại, chẳng lẽ lại sư phụ có một cái kỹ năng khác là chuyên gài đồ đệ như vậy sao?
Im lặng nhìn nhà tranh trước mặt, đúng, chính là nhà tranh a, sư phụ trông bá đạo ngầu lòi khủng bố của nàng lại ở trong một cái nhà tranh, mà toàn bộ đỉnh núi cũng chỉ có duy nhất căn nhà tranh này. Bốn phía còn lại đều là một mảnh hoang dã.
Nhưng vấn đề là nàng không có kỹ thuật xây dựng gì, a mẹ nó chứ, buổi tối hôm này bảo nàng nghỉ ở đâu a? Sư phụ người có phải quên cái gì rồi không?
Yên lặng nghiên cứu địa hình nửa ngày, Chúc Diêu xác định đỉnh núi không còn chỗ nào có thể ở được, đành phải tiến tới gõ cửa phòng sư phụ.
Sau ba tiếng gõ ngắn ngủi, cửa phòng cọt kẹt một tiếng tự động mở ra, trong phòng bài trí cúng rất đơn giản, trừ một cái giường thì cũng không còn cái gì khác, mà sư phụ nàng đang ngồi tĩnh tọa trên chính giữa giường.
"Chuyện gì vậy?"
"Sư phụ, hôm nay con sẽ ở đâu a?" Chúc Diêu thành thật hỏi.
Ngọc Ngôn sững sờ, lúc này mới nhớ ra đồ đệ mình vẫn là một phàm nhân, không có khả năng như những người tu tiên khác, tùy ý chọn một động phủ là có thể tu luyện, là hắn sơ sẩy rồi.