Không biết có phải do "Tiên nhân chọn đồ đệ" hay không mà trên đường đi, nàng gặp rất nhiều người đều mang theo đứa nhỏ đi về phía trấn trên, vẻ mặt người nào người nấy đều phấn khích, thảo luận chủ đề nào cũng đều liên quan tới việc tiên nhân tuyển chọn đệ tử. Chúc Diêu yên lặng bội phục đám lừa đảo này, vậy mà có thể khiến cho nhiều người tin tưởng hắn không chút nghi ngờ như vậy.
Chúc gia thôn cách trấn trên không xa, các nàng đi bộ chỉ mất khoảng nửa canh giờ (thời xưa 1 ngày có 12 canh giờ, nửa canh giờ là 1 tiếng đồng hồ) là đã đến cửa thành. Bởi vì có quá nhiều người đi vào thành, nàng bắt buộc phải nắm tay cậu nhóc, để đề phòng lạc nhau. Cậu nhóc hiếm có lúc nào ngoan ngoãn như vậy, chỉ tượng trưng giãy ra hai cái liền yên tĩnh để mặc Chúc Diêu lôi kéo đi lên phía trước. Chỉ là khuôn mặt nhỏ kia vẫn nhăn nhó ra vẻ khó ưa.
Nơi tuyển chọn đầy người chen lấn nhau, các nàng vất vả lắm mới nhích được tới nơi. Chính giữa dựng một đài cao, ở trên có bốn người đang đứng, đều mặc y phục thuần trắng, chân áo, cổ tay thêu hoa văn Tường Vân, có vẻ tiên phong đạo cốt. Điều khiến Chúc Diêu ngạc nhiên là cả bốn người đều còn rất trẻ, nhìn thuận mắt hơn lão già râu bạc mà nàng đã tưởng tượng từ trước.
Chúc Diêu thầm khen ngợi đối phương, không nghĩ tới đám lừa đảo này cũng rất có tố chất nghề nghiệp nha, nhìn đồng phục sẽ thấy, người ta chắc chắn là một tổ chức chuyên nghiệp. Phô trương như vậy, trách không được có thể khiến nhiều người đến vây xem.
Phía bên phải đài cao có một đoàn người xếp thành một hàng dài, đám người có cả nam lẫn nữ, mỗi một người lớn đều dắt theo một đến hai đứa nhỏ, nhỏ thì vừa mới biết đi, lớn thì cũng cao cỡ nửa người lớn, nhưng đa số đều chưa đến mười tuổi. Chúc Diêu đoán đây có lẽ là đội ngũ báo danh, tuy nàng không hứng thú với hoạt động lừa gạt người khác như vậy, nhưng Vương thúc đã nhờ thì phải hoàn thành, dù sao cũng không phải lừa tiền của nàng, sau đó không chút do dự liền đứng cuối hàng.
Cậu nhóc lúc này cũng khá là nghe lời, chịu đứng cùng một chỗ với nàng, vừa mới đây gương mặt còn nhăn nhó, hiện tại đã đổi thành một mặt háo hức, thỉnh thoảng còn rướn cổ lên nhìn chằm chằm đội ngũ phía trước. Trẻ con mà, luôn luôn hiếu kỳ với những chuyện mới mẻ.
Không lâu sau, trong bốn người đứng trên đài, một vị trung niên tiến lên trước mấy bước, hắng giọng: "Các vị, hôm nay Khâu Cổ Phái ta, là dịp tuyển chọn đồ đệ mười năm một lần, người tới báo danh không phân biệt nam nữ, không phân biệt xuất thân, mời các vị theo thứ tự tiến lên kiểm tra."
Người này cũng thật thẳng thắn, Chúc Diêu còn tưởng rằng hắn sẽ thao thao bất tuyệt lừa gạt một hồi, không nghĩ tới chỉ nói xong một câu liền trực tiếp bắt đầu. Khiến Chúc Diêu có chút hiếu kỳ, đây rốt cuộc là tổ chức lừa đảo thế nào mà lại vênh váo đến thế.
"Người thứ nhất!" Nam tử trung niên lên tiếng nói, sau đó vị phụ nhân xếp đều tiên, mỗi tay dắt theo một đứa bé đi lên phía trước. Trên đài, một tiên nhân áo trắng trẻ tuổi hơn vung tay lên. Chỉ thấy giữa đài đột nhiên xuất hiện một viên cầu thủy tinh. Những người bên dưới thấy thế liền kinh ngạc trầm trồ.
Tiên nhân trẻ tuổi sắc mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói với hai đứa bé: "Đặt tay lên!"
Hai đứa bé sợ hãi lui về sau một bước, cuối cùng mẹ chúng ở sau lưng đẩy mỗi đứa một cái: "Sợ cái gì, nếu như được chọn, các con chính là một bước lên trời, mau mau, đi lên!"
Hai đứa nhỏ lúc này mới đặt tay lên trên quả cầu thủy tinh đang lơ lửng giữa không trung, đáng tiếc quả cầu lại không có bất kỳ biến hóa nào.
Vị nam tử trung niên lắc lắc đầu nói: "Không có linh căn, người tiếp theo."
Phụ nhân thở dài, biểu cảm trên mặt có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì, nắm tay hai đứa nhỏ đi xuống đài.
Chúc Diêu cảm thấy mơ hồ, cảnh tượng thế này có cảm giác quen quen a? Nha, chẳng phải đây chính là cảnh tuyển người thường thấy trong truyện tu tiên sao? Phần mở đầu trong mỗi truyện tu tiên đều sẽ xuất hiện cảnh này, đo linh căn! Nàng cứ nghĩ rằng mình xuyên qua là điền văn, cả đời sẽ là một thôn phụ có vài mảnh ruộng sống qua ngày. Nhưng xem tình huống hiện tại, có lẽ nàng xuyên qua là giới tiên hiệp a? Có điều, Chúc Diêu nhìn lại chính mình, lại nhìn một đám trẻ con xếp hàng phía trên, ách phải chăng là nàng xuyên không muộn quá rồi a? 28 tuổi rồi còn đi tu tiên, xem như nàng có tu cũng tu không qua được bọn này trẻ con đi!
Lần đầu tiên từ khi xuyên qua tới giờ, Chúc Diêu cảm thấy buồn bã sâu sắc!
"Này này này" Tay Chúc Diêu bị kéo xuống, cúi đầu nhìn mới biết cậu nhóc vừa kéo mình.
"Chuyện gì vậy?" Không nên quấy rầy người còn đang ngơ ngác buồn bã a.
Cậu bé chỉ tay phía đài cao nói: "Đi thôi, sắp tới lượt chúng ta rồi."
Lúc này Chúc Diêu mới phát hiện, phía trước đã không còn người liền nhanh chóng dắt theo cậu nhóc tới nối tiếp đội ngũ.
Tốc độ đo linh căn rất nhanh, nhưng đáng tiếc là phần lớn đám nhỏ đều không có linh căn, vị nam tử trung niên cũng chỉ lặp đi lặp lại câu nói: "Không có linh căn, người tiếp theo." Một đám trẻ con đi lên cũng chỉ giữ lại được ba, bốn đứa ở trên đài, mà lại là tứ linh căn, ngũ linh căn. Nhìn vẻ mặt của bốn người trên đài, tin chắc cũng không phải là linh căn gì tốt.
"Người tiếp theo!"
Chỉ thấy một đứa bé toàn thân bẩn thỉu bước lên, nó gầy yếu tới nỗi khiến cho người ta cảm giác một cơn gió thổi qua cũng sẽ ngã, quần áo rách te tua, nhìn không thấy được chỗ lành lặn, cũng không có người lớn đi cùng, chính xác là một tên ăn mày nhỏ. Mấy người bên dưới đều vô ý bịt mũi lại, tỏ ra ghét bỏ.
Thế nhưng sắc mặt của bốn người trên đài lại không chút thay đổi. Giống nhưng không nhìn thấy bộ dáng khốn khó của nó. Bọn họ tu tiền nhiều năm, từ trước đến giờ đều không có trông mặt mà bắt hình dong. Hôm nay gặp cảnh khốn cùng, ai biết được ngày mai người ta có phải một bước lên trời hay không?
Người trung niên chỉ tay về phía viên cầu "Đặt tay lên đi!"
Cậu bé tuy bẩn thỉu nhưng lại không thèm để ý chút nào đến ánh mắt của người khác, đi thẳng về giữa đài, đặt tay lên. Chỉ thấy viên cầu mới vừa rồi còn trong suốt, liền chậm rãi xuất hiện một tia sáng màu xanh lục. Lúc tia sáng sắp bao phủ hết viên cầu thì lại xuất hiện thêm một tia sáng khác màu vàng kim, cứ vậy cho tới khi viên cầu bị hai tia sáng lấp đầy.
"Kim Mộc song linh căn!" Ba vị thanh niên đang ngồi phía sau đột nhiên đồng thời đứng dậy, mới vừa rồi vẻ mặt mỗi người còn đang hờ hững, chớp mắt đã thay đổi, gương mặt mừng rỡ nhìn về phía cậu bé ăn mày còn đang chán nản kia.
"Không ngờ được năm nay thế mà lại gặp được đệ tử song linh căn!" Bốn người đồng thời gật đầu, ngay cả giọng điệu cũng trở lên khách khí, song linh căn, người này nhất định sẽ được vào nội môn, "Vị tiểu sư đệ này, mời ngươi qua bên này nghỉ ngơi trước, chờ hôm nay kiểm tra xong sẽ mang ngươi trở về môn phái."
Cậu bé ăn mày gật đầu, kỳ lạ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không tỏ ra mừng rỡ nhưng bốn người kia, chỉ nghe lời đứng cùng đám trẻ được giữ lại ở trên đài. Vẻ mặt nó giống như là đã sớm biết được sẽ có chuyện như vậy.
Chúc Diêu nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của cậu bé ăn mày, chớp mắt có cảm giác là lạ, không nói lên lời, cảm thấy có cái gì đó không đúng.
"Tiếp theo là tới lượt chúng ta!" Cậu nhóc bên cạnh hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình của Chúc Diêu, ngược lại còn kích động lôi kéo tay nàng.
"Người tiếp theo!"
"Đến chúng ta rồi!" Cậu nhóc hưng phấn kéo nàng chạy về phía đài. Bộ dáng không chút khẩn trương, trực tiếp đặt tay lên viên cầu.
Chúc Diêu nhìn nhóc con bên cạnh mình, lại nhìn cậu bé ăn mày, nàng coi như đã hiểu, linh căn càng ít càng tốt. Có điều song linh căn đã trâu bò như vậy thì không biết đơn linh căn sẽ như thế nào?
Đang nghĩ như vậy thì đột nhiên nàng nghe được xung quanh bỗng trở lên ồn ào, ngay cả bốn tiên nhân áo trắng cũng lập tức vây quanh, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn nàng. À, không phải nhìn nàng, là nhìn nhóc con bên cạnh nàng.
"Thiên...Thiên Linh Căn!" Nam tử trung niên thế mà lại nói lắp, cướp lấy cậu nhóc trong tay nàng, như muốn ôm lấy "Còn là Thiên Linh Căn thuộc tính Hỏa!"
"Này này này... ngươi làm cái gì vậy?" Chúc Diêu căng thẳng, mặc kệ người ta là tiên nhân thật hay tiên nhân giả, cũng đều không được cướp nhóc con a. Nếu nàng mà làm lạc mất nhóc con, lúc trở về Vương đại phu không đâm chết nàng mới là lạ. Nàng giơ tay kéo mạnh nhóc con trở về. Bọn buôn người này, tránh xa chút đi a!
Cậu nhóc cũng bị dọa cho sợ, trốn trong ngực nàng.
Bốn người lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn bộ dáng bảo vệ cậu nhóc của Chúc Diêu, vị nam tử trung niên mới khẽ kho một cái nói: "Cô nương hiểu lầm rồi, là do chúng ta nhìn thấy nhân tài ngàn năm khó gặp nên mới kích động như vậy, đứa nhỏ của ngươi, chính là Thiên Linh Căn, vạn người mới có một người."
Đừng nói là Khâu Cổ Phái, ngay cả toàn bộ Tu Tiên Giới, mấy ngàn năm nay cũng chưa từng xuất hiện một Thiên Linh Căn. Đứa nhỏ này trở về, nhất định sẽ trở thành đệ tử thân truyền của các trưởng lão, bọn họ có thể không kích động sao?
Chúc Diêu khóe miệng giật một cái, trong nháy mắt bị mấy chữ "đứa nhỏ của ngươi" đả kích đến không gượng dậy nổi. Trông nàng giống như là đã có đứa con lớn tới vậy sao? Nhớ lại độ tuổi sinh con của người cổ đại, hay lắm, đúng là rất giống a.
"Nó không phải là con của ta!" Điều này phải nói cho rõ ràng.
Nam tử trung niên sững sờ, đánh giá Chúc Diêu một lượt, chân mày khẽ nhăn lại.
Này này này, cái vẻ mặt như đang nhìn bọn buôn người của ngươi kia là chuyện gì? "Ta được phụ mẫu nó nhờ cậy dẫn nó tới đây." Ngươi mới là bọn buôn người a tên khốn!
Lúc này nam tử trung niên mới gật đầu hiểu ra, chỉ là vẫn có chút hoài nghi: "Đứa nhỏ này linh căn ưu việt, tương lai tất có thành tựu, chúng ta sẽ ở lại nơi này một ngày, tới lúc đó vừa kịp để nó được từ biệt phụ mẫu."
Ai biết được các ngươi giữ lại nhóc con có phải để mang đi bán hay không, không được, phải nhanh chóng mang nhóc con trở về.
"Tiên nhân nói ta được chọn rồi ư?" Đúng lúc này, nhóc con lại chui ra, thấy bốn người cùng gật đầu liền trong nháy mắt rời khỏi lòng Chúc Diêu, trong lúc nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã vui mừng hớn hở chạy đến giữa đám trẻ được chọn. Vừa chạy còn vừa đắc ý nói tốt quá.
Đúng là đồng đội ngu như heo a! Chúc Diêu tức xạm mặt. May mà bọn họ còn ở lại một ngày, đến lúc đó giao nhóc con lại cho Vương đại phu là xong, việc còn lại không liên quan tới nàng nữa.
Không còn cách nào, nàng đành phải theo nhóc con lui ra sau hai bước, nhìn thấy nhóc con vui vẻ nói chuyện với đám nhỏ, nàng yên lặng thở dài.
"Ngươi đừng buồn như vậy!" Nhóc con dường như đã phát hiện ra tầm tình của nàng đi xuống, đột nhiên tới gần kéo kéo tay nàng nói: " Ngươi yên tâm, ta vừa mới hỏi qua bốn vị thúc thúc, bọn họ nói ta có thể mang theo một người tới Tiên Môn. Ta có thể miễn cưỡng mang ngươi đi theo a."
Chúc Diêu sững sờ, hoài nghi nhìn đứa nhỏ mới chỉ cao bằng một nửa nàng, nhóc con này muốn dẫn theo nàng tới Tiên Môn, từ lúc nào mà nó trở lên quan tâm nàng như vậy?