"Đệ tử nhập thất?" Trước đó nàng cũng đã từng nghe đệ tử dẫn đường kia nói qua, nhưng không biết nên cũng không quá để tâm.
Thấy nàng không hiểu, Vương tiểu bằng hữu nghiêm túc giải thích cho nàng: "Ta nghe đại sư huynh từng nói, chỉ có đệ tử nhập thất mới được đích thân sư phụ truyền thụ tiên pháp, còn nội môn đệ tử thì đều là các sư huynh chỉ dạy."
Lại còn như vậy nữa sao? Có điều cũng có thể hiểu được, Khâu Cổ Phái nhiều đệ tử như vậy, ngoại trừ đệ tử tạp dịch ngoại môn ra, còn lại đều được phân đến nội môn các Phong, đệ tử nội môn đều là môn hạ của mỗi vị Phong chủ, mà mỗi một Phong, số người ít nhất cũng hơn ngàn người, nhiều thì hơn vạn người. Nếu như tất cả đều do Phong chủ chỉ dạy thì không phải mệt chết sao? Cho nên mà nói, thân phận đệ tử nhập thất này không cần nói cũng biết cao như thế nào.
"Không tệ, nhóc con nhà ngươi vậy mà cũng giỏi đó." Chúc Diêu vừa khen, vừa xoa xoa đầu nó.
Vương tiểu bằng hữu lại càng đắc ý, ánh mắt nhìn nàng ra vẻ "Về sau ta sẽ bảo kê ngươi", ngực ưỡn lên thật cao, giống y như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo. Nó vừa né tránh tay nàng, vừa dương dương đắc ý tiếp tục khoe khoang: "Ta cho ngươi biết a, ta đã là Luyện Khí tầng ba rồi, ngay cả đại sư huynh ngày trước cũng không tu luyện nhanh được như vậy, ngươi nói xem ta rất lợi hại có phải không?"
"Đúng, đúng, đúng, ngươi cực kỳ lợi hại, là cậu nhóc lợi hại nhất." Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ con, nhìn ánh mắt mong mỏi được khen ngợi kia, nàng làm sao có thể từ chối được. Dù sao thì cũng là do mình mang nó tới đây, nàng đột nhiên lại có cảm giác giống như nhà ta có đứa con trai sắp trưởng thành vậy.
Vương Từ Chi bị nàng thổi phồng đến nỗi xấu hổ, gương mặt đỏ lên, gãi gãi đầu: "Vậy còn ngươi thì sao, ngươi tầng mấy rồi?"
Chúc Diêu câm nín, khóe miệng giật giật, nghĩ lại mình ở Ngọc Lâm Phong gần một tháng, đừng nói là bước vào Luyện Khí, hiện tại ngay cả linh khí đến cùng là cái tôm tép gì nàng cũng không biết! Sư phụ nói dẫn linh khí vào cơ thể, nàng đều không cảm ứng được.
Chẳng lẽ do nàng đã già rồi, ngay cả một đứa nhỏ cũng không so nổi sao? Một loại cảm giác bất lực nhất thời tràn ngập tâm trí, không khỏi thở dài một hơi.
Vương Tư Chi cảm giác được tâm tình của nàng sa sút, đôi mắt sáng long lanh của nó nhất thời bị nhuộm thêm vài phần ưu phiền, kéo kéo tay nàng, do dự mở miệng: "Ngươi cũng đừng thương tâm, cho dù không tiến vào Luyện Khí thì cũng không sao a, Hạo Khải cùng chúng ta tới đây, cũng chỉ vừa mới cảm ứng được linh khi thôi đó."
Ách, so sánh nàng với một đứa nhỏ khác, đây thật sự là đang an ủi nàng sao? Chúc Diêu cảm thấy tâm tình của mình càng sa sút.
Thấy nàng hoàn toàn không có bộ dáng vui vẻ chút nào, Vương Từ Chi phiền não gãi đầu, đi loanh quanh tại chỗ, tiếp tục nói, "Dù sao... dù sao thì rất nhanh thôi ngươi cũng sẽ rất lợi hại. Nếu như người thật sự không thế tiến vào Luyện Khí, cùng lắm thì... thì, ta...ta sẽ nuôi ngươi!"
Phụt...Ha..ha..ha..!
Chúc Diêu sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên bị một đầu củ cải nghiêm túc như vậy nói là muốn nuôi mình. Tuy rằng đứa trẻ này chỉ vì do nàng đánh mông nó, mà kiên trì nhận nàng là thê tử, nàng cũng chỉ cho đó là lời nói đùa. Vừa nãy nàng chỉ là giả vờ buồn bã để trêu chọc nó. Lại không nghĩ rằng nó sẽ đứng đắn như vậy mà nói muốn nuôi nàng. Nhìn cái mặt nghiêm túc kia, thật kiến cho nàng không nhịn được mà bật cười.
"Ngươi không được cười, ta nói thật, ngươi không tin sao?" Thấy nàng cười càng ngày càng to, Vương Từ Chi gấp đến độ dậm chân tại chỗ.
Chúc Diêu cúi người xuống, chậm rãi kéo đứa nhỏ đang tức hổn hển kia vào trong lòng mình, xoa xoa đầu nó. Đứa trẻ này, thật là khiến người ta vừa buồn cười, lại vừa cảm động. Theo lời nói của nó trịnh trọng gật đầu: Ta tin, ta tin a, vậy ta sẽ chờ khi nào ngươi lớn lên thì nuôi ta nha!"
Vương tiểu bằng hữu "hừ" mạnh một tiếng, sau đó mới yên tĩnh lại, ngoan ngoãn để mặc nàng ôm.
"Tiểu sư đệ." Cách đó không xa có một người đang đi tới, nhìn khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt tràn đầy ý cười, nhìn vô cùng hòa ái, dễ gần. Nhìn thấy trong viện có người, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Bước chân cũng không có dừng lại mà đi tới.
"Đỗ sư huynh." Vương Từ Chi vội từ trong ngực Chúc Diêu chui ra, gương mặt kinh hỉ nhìn người đang đi tới. Xem ra người này cũng là một trong các đệ tử nhập thất của Chưởng môn.
"Tiểu sư đệ, vị sư muội này là...?" Người vừa tới nhàn nhạt liếc nhìn Chúc Diêu một chút.
"Đây là thê..." Thấy Vương tiểu bằng hữu vừa định thốt ra, Chúc Diêu vội vàng nhanh tay bịt miệng nó lại. Thằng nhóc nhiều chuyện này, nàng không muốn ngày hôm sau cả môn phái đều truyền nhau nói nàng trâu già gặm cỏ non.
"Ha..ha.., ta là tỷ tỷ của nó, là tỷ tỷ ruột!"
"Thì ra là gia tỷ (tỷ tỷ ruột trong nhà)." Người đó lễ phép cười, đánh giá nàng một chút liền phát hiện không nhìn ra tu vi của đối phương. Trường hợp này, hoặc là đối phương còn không có dẫn khí nhập thể, hoặc là đối phương có tu vi cao hơn rất nhiều, cho nên không nhìn ra được nông sâu. Chỉ là xem tuổi tác của nàng, xem ra nhập môn cũng lâu rồi, vậy chắc là vế sau.
"Tại hạ là Đỗ Nguyên Thần, là đệ tử môn hạ của Tử Mộ Chân nhân, không biết vị sư tỷ này bái nhập môn hạ của vị Chân nhân nào vậy?"
"Ta là Chúc Diêu, là đệ tử của... Phù Phong." Vì để tránh bị người khác gọi là tổ tông, nàng nói dối một lần.
Đỗ Nguyên Thần gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi tiếp, quay đầu nói với Vương Từ Chi, "Tiểu sư đệ, sắp tới giờ rồi, mau cùng ta đến chỗ của sư phụ."
Vương Từ Chi sững sờ, không thể không đi gặp sư phụ a, nhưng mà nó cũng đã rất lâu rồi chưa gặp Chúc Diêu, lại có chút không nỡ, khó xử nhìn nàng.
"Mau đi đi, cũng đến lúc ta phải về rồi, cùng nhau đi ra ngoài đi."
Vương tiểu bằng hữu lúc này mới thỏa mãn, đi theo phía sau Đỗ Nguyên Thần. Thỉnh thoảng còn quay lại nhìn trộm Chúc Diêu một cái, kiểu như sợ nàng đi lạc vậy. Câu có câu không nói chuyện phiếm với nàng, Đỗ sư huynh cũng thi thoảng nói cùng một vài câu.
Trong khi trò chuyện, Chúc Diêu mới biết, đệ tử nhập thất của mỗi Phong là vô cùng ít, chỉ có người tư chất đặc biết tốt thì mới được Phong chủ thu làm đệ tử nhập thất. Giống như môn hạ của Chưởng môn Tử Mộ Chân nhân, hiện tại cũng chỉ có năm đệ tử. Đỗ Nguyên Thần là đệ tử thứ tư, nhập môn từ mười lăm năm trước, hiện là tu vi Luyện Khí đại viên mãn, Vương tiểu bằng hữu đương nhiên là tiểu sư đệ nhỏ nhất. Nhìn dáng vẻ Đỗ Nguyên Thần, xem ra là vô cùng yêu thích vị tiểu sư đệ này. Có người che chở cậu nhóc, Chúc Diêu cũng cảm thấy an tâm hơn.
Trên đường đi, nàng gặp được rất nhiều đệ tử Kiếm Phong, liên tục hướng về phía hai người hành lễ, xem ra trong môn phái, thân phận đệ tử nhập thất vô cùng cao. Mà Đỗ Nguyên Thần và Vương tiểu bằng hữu, đều giống như đã quen với việc này, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Mà tính trẻ con của Vương tiểu bằng hữu lại vô cùng đáng ghét, đối với sư phụ là vô cùng, vô cùng sùng bái, cả đường đều kể lể với tư tưởng "Sư phụ rất trâu bò, sư phụ là đệ nhất thiên hạ".
Chúc Diêu bĩu môi, không nỡ đánh nát lòng nhiệt tình theo đuổi thần tượng của nó. Cũng không biết nếu nó biết sư phụ nó phải gọi nàng là sư thúc, thì sẽ có phản ứng thế nào?
"Cho nên nhất định là do sư phụ của ngươi không giỏi, nên ngươi mới không lợi hại được như ta!" Giống như thật vất vả mới nghĩ ra được một lý do hợp lý, Vương tiểu bằng hữu thề son sắt với nàng: "Hay là ngươi cũng bái sư phụ ta làm sư phụ đi! Sư phụ rất thương ta, nhất định sẽ đồng ý!"
Vương tiểu bằng hữu càng nghĩ càng thấy lời mình nói vô cùng có đạo lý, vươn tay nhỏ ra lôi kéo Chúc Diêu đi về phía nơi ở của sư phụ.
Chúc Diêu đang muốn ngăn cản thì đột nhiên có một tiếng động thật lớn vang lên, một bóng đen thoáng hiện ra, ầm một cái ngã trước mắt bọn họ, máu bắn ra tung tóe.
Xác chết từ trên trời rơi xuống, chuyện quái quỷ gì vậy?