Phản xạ có điều kiện là một chuyện thật muốn mạng người mà, bởi vì nó sẽ khiến người ta thỉnh thoảng nói nhầm, làm việc sai, cùng với rơi cả mặt nạ.
Mặt nạ của Chúc Diêu, cũng bởi vì phản xạ có điều kiện thốt ra một câu, mà bị sư phụ vô lương lột mất.
Chúc Diêu trùm kín chăn, không có mặt mũi nào gặp người khác.
"Tại sao vậy?" Ngọc Ngôn lôi chăn ra, muốn kéo độ đệ ngốc nhà mình ra ngoài. Lôi kiếp ngoài ý muốn ngày hôm qua khiến cho hắn đột nhiên nhớ tới lần đồ đệ ngốc kia bị linh lực bạo động trong lúc Trúc Cơ, cho nên mới hơi hoài nghi kêu một tiếng, lại không nghĩ rằng thật sự là nàng.
Chúc Diêu nỗ lực biểu lộ ra gương mặt đáng thương, đáng tiếc do hậu di chứng mặt đơ, khiến cho cơ mặt nàng ngoài đang co quắp ra thì không có biểu lộ gì cả, chỉ có thể vung hai cánh tay nhỏ, "Sư phụ.... "
Thần sắc Ngọc Ngôn không chút thay đổi, nhìn thẳng nàng.
Hiển nhiên giả ngây thơ không có tác dụng.
"Con cũng không biết..." Chúc Diêu ngậm ngùi cúi đầu chọt chọt ngón tay, "Sau khi con tỉnh lại thì đã đổi thành hình dạng này, sau đó sư phụ người liền đến."
Nhìn bộ dáng ủy khuất của nàng, Ngọc Ngôn hoàn toàn tin tưởng. Hồi lâu sau lại như là nhớ tới cái gì, mi tâm liền nhíu lại, "Tại sao không nói cho vi sư ngay từ đầu?"
Đầu Chúc Diêu rủ xuống càng thấp, muốn đem chính mình cuộn tròn thành một cục bột thật sự.
"Con không tin sư phụ?"
"Dĩ nhiên không phải!" Chúc Diêu mạnh mẽ ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu thật mạnh.
"Là vi sư không đúng." Chân mày Ngọc Ngôn nhăn lại càng sâu, vươn tay xoa đầu nàng, "Ta chưa bảo vệ con chu đáo, con không tin ta cũng là chuyện bình thường." Hôm đó thấy được thi thể của nàng, hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự phẫn nộ, đến mức không khống chế nổi bản thân mà hủy đi toàn bộ Úc U Lâm, nhưng là cho dù là như vậy, hắn vẫn như cũ không thể cứu được tính mạng đồ đệ. Hắn cũng không xứng đáng làm sư phụ.
"Không phải!" Chúc Diêu có chút gấp gáp, sự tình lúc trước, sư phụ lại không ở đó, nước xa không cứu được lửa gần, việc này không liên quan gì tới hắn a.
Còn về việc nàng không nói rõ thân phận của mình, là bởi vì...
"Con vốn là muốn nói với người, nhưng mà ngay cả chính con cũng không biết vì sao lại biến thành bộ dạng này, với cả con như thế này, cũng không thể nói... A, con có thể nói chuyện được rồi?"
Chúc Diêu nhận thức có chút muộn sờ sờ lên gương mặt chính mình, nàng thật sự có thể nói chuyện rồi. Trước đó còn chỉ có thể giống như những đứa nhỏ khoảng một tuổi bình thường, không thể nói ra một câu nói hoàn chỉnh, bây giờ lời nói ra lại hoàn toàn không có chướng ngại, phát triển cũng quá nhanh đi.
"Tu vi của con đã khôi phục." Ngọc Ngôn nhạt nói, tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, nói chuyện đương nhiên là không có vấn đề.
Hửm? Chúc Diêu sững sờ, cảm ứng một chút, quả nhiên có linh lực lưu động, liền điều động một tia linh lực, ngưng tụ ra một tia lôi điện nhỏ. Một tiếng ầm vang, một đạo lôi điện màu trắng bổ thẳng lên... trên đầu Ngọc Ngôn.
"Ách, con lỡ tay!"
"Hồ nháo!" Ngọc Ngôn mặt lạnh liếc nhìn nàng nhưng ngữ khí lại không có nửa phần trách cứ. Chỉ là một tia sét của Trúc Cơ Kỳ, đương nhiên không làm hắn bị thương được. Thực ra đạo lôi điện đó còn chưa đụng đến thân thể của hắn, thì đã bị uy áp của hắn làm cho tiêu tán.
"Đồ đệ sai rồi!" Tuy không đánh trúng, những làm sai thì phải nhận lỗi , đây là vấn đề về thái độ a, "Sư phụ, vì sao tu vi của con lại đột nhiên khôi phục vậy? Trước đó con cũng đã thử qua, rõ ràng không được a."
Ngọc Ngôn ngồi xuống bên cạnh, "Tu vi của con thật ra vẫn luôn tồn tại, chỉ là trước kia bản thân con không có chút linh lực nào, cho nên không thể vận dụng pháp thuật. Đạo thiên lôi con vừa nhận khi đó, vừa vặn ẩn chứa lôi linh lực mà con cần cần, con có linh lực, tự nhiên là sẽ khôi phục tu vi."
Nói như vậy nàng còn phải cảm tạ cái đạo thiên lôi đột nhiên bổ về phía nàng kia a, Chúc Diêu có chút vội vàng, "Sư phụ, con rõ ràng đã thay đổi sang một thân thể khác? Vì sao tu vi lại vẫn còn nguyên như vậy?"
"Cái này. . . Ta cũng không biết." Ngọc Ngôn chậm rãi lắc đầu, thực ra không chỉ có tu vi, ngay cả tia thần thức hắn lưu lại lúc nhận nàng làm đồ đệ cũng vẫn còn trên người nàng. Theo lý thuyết thì cho dù là tu vi hay thần thức, khi người ta chết đi đều sẽ tiêu tan theo, không có khả năng sẽ theo chuyển theo linh hồn được. Cho dù là đoạt xá, cũng cần phải tu hành lại từ đầu. Đến cùng là người nào có năng lực như vậy, có thể khiến nàng trùng sinh lại còn giữ được tu vi của nàng? Người này có ý đồ gì?
"Trước khi điều tra rõ ràng chuyện này, con phải ở lại Ngọc Lâm Phong một khoảng thời gian, không được ra ngoài."
"A! Con lại bị nhốt nữa sao." Không muốn a sư phụ, một khoảng thời gian của người ít cũng năm năm, đồ nhi không chịu được a.
"Sự tình trên người con quá mức kỳ lạ! Tiến giai lại quá nhanh, để tránh dẫn tới phiền phức không đáng có, con ở yên đây mới là an toàn nhất." Ngọc Ngôn không cho nàng có cơ hội thương lượng, "Phải biết, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ."
Chúc Diêu trầm mặc, tình huống của nàng bây giờ đúng là không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác, một tuổi đã Trúc Cơ hậu kỳ, ai sẽ tin a? Không chừng người ta còn cho là nàng có pháp bảo nghịch thiên gì đó. Nàng vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.
"Ngọc... Diêu." Ngọc Ngôn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc chỉ dài một chỏm trên đầu nàng, "Cho dù bây giờ con không còn tin tưởng sư phụ nữa, sư phụ cũng sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ cho con được bình an." Sẽ không bao giờ lại để cho nàng biến mất ngay trước mắt hắn nữa.
Chúc Diêu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt khinh đạm không chút tạp chất nào của hắn, nàng có thể cảm giác được sự cẩn trọng từng li từng tí trong lời nói của hắn, là áy náy bởi vì trước kia đã không bảo vệ tốt cho nàng sao? Rõ ràng không liên quan tới hắn, hắn lại nhận hết sai lầm về mình, mong muốn lấy lại được sự tín nhiệm của nàng.
Trong chớp mắt, nàng liền cảm thấy hốc mắt có chút nóng, dịch thể ấm áp như muốn tràn ra khỏi đôi mi.
Chúc Diêu hít hít mũi, "Là Chúc Diêu a, con họ Chúc!"
Phải nhớ kỹ tên đồ đệ của mình a, tên khốn này!
"Con nên gọi là Ngọc Vượng mới đúng!"
"Dục vọng em gái ngươi!"
Ngọc Ngôn mặc dù rất muốn tra rõ sự tình xảy ra trên người đồ đệ của mình, nhưng là cũng có lúc kế hoạch mãi chỉ là kế hoạch thôi, không theo kịp biến hóa của hiện tại được. Chúc Diêu lại xuất hiện một tình huống mới.
Nàng bị nóng quá mà tỉnh lại. Trên đỉnh Ngọc Lâm Phong, bốn mùa đều là mùa xuân, Chúc Diêu đang ngủ mà nóng đến mức cả người đều là mồ hôi, trên người dường như đang đốt một mồi lửa, khiến nàng cực kỳ khó chịu. Sau buổi tối ngả bài với sư phụ, nàng đã trở về ngủ trong ăn nhà tranh của chính mình. Tay chân nàng đều còn rất nhỏ, bây giờ nghĩ muốn mở cửa số ra cho thoáng cũng không làm được.
Chúc Diêu đẩy chăn mền ra, muốn bò từ trên giường xuống để đi ra ngoài hóng gió, lại cảm giác được cỗ nóng bức khi nãy đã biến mất, mà trong lồng ngực lại đột nhiên tích tụ đoàn khí chặn ngang khiến cho nàng vô cùng khó chịu. Nàng chỉ có thể thôi động linh khí bên trong cơ thể, ý đồ đem đoàn khí kia đẩy đến chỗ khác.
Lại không nghĩ rằng có tác dụng. Đoàn khí đó di chuyển theo linh khí chậm rãi chuyển đến trên đùi nàng. Chúc Diêu còn chưa không kịp vui vẻ thì chợt nghe thấy xì..xì một tiếng, một chân nàng vừa mới còn giống y hệt củ sen, lại đột nhiên lớn lên gấp bội.
Chúc Diêu hứng thú nhìn cái chân voi, không, không phải là chân voi, nó càng giống chân của một nữ tử trưởng thành, tinh tế mà thon dài, hoàn toàn không còn bộ dáng chân của trẻ sơ sinh khi nãy.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao lại đột nhiên lớn lên như vậy? Nhưng vì cái lông gì mà chỉ lớn lên có một chân a! Ông trời ơi, ngươi ra đây, chúng ta bàn luận nhân sinh a!
Chúc Diêu suy nghĩ kỹ một chút rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì, chẳng lẽ là do đoàn khí khi nãy? Nàng thử đem đoàn khí đó chậm rãi thu hồi lại, cái chân dài kia liền biến mất, khôi phục lại thành bộ dáng củ sen như ban đầu.
Nàng lại thử đẩy đoàn khí kia dẫn đến cánh tay, quả nhiên, xì.. một tiếng, cánh tay trong nháy mắt biến thành bộ dáng cánh tay người trưởng thành.
Chúc Diêu có chút kích động, lại đem đoàn khí dẫn về phía đầu. Phốc... một tiếng, đầu của nàng đã biến to lên.
Nàng thử không ngừng, lần lượt dẫn đoàn khí đến từng vị trí trên cơ thể. Sau đó trong phòng đột nhiên xuất hiện một tình cảnh vô cùng quỷ dị. Tiểu hài tử bộ dáng như cục bột nhỏ trên giường, lúc thì biến ra một cái đầu to, khi lại biến ra một cái chân dài, một hồi lại biến ra một cái tay lớn.
Mà vị sư phụ nào đó cảm ứng được dị thường liền đến đây xem xét, nhìn xuẩn đồ đệ đã chơi đến nghiện kia, yên lặng quay người trở về. Trí thông minh của đồ đệ "buồn cười" như vậy, phải làm sao bây giờ?