• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi năm người tụ tập đông đủ, Chúc Diêu vừa giải thích, vừa thúc giục mọi người tranh thủ thời gian quay về môn phái. Vương Từ Chi đương nhiên không có ý kiến, lấy ra pháp khí thống nhất của môn phái chủ động yêu cầu ngự khí. Ba người còn lại tuy cũng có nghi vấn, nhưng vẫn theo các nàng lên thuyền lá cây để trở về.

Kỳ quái là, Linh Lung và Tô Tử lại cùng nắm tay nhau theo sau Tiêu Dật bước lên. Bộ dáng tỷ muội tình thâm kia thiếu chút nữa đã đâm mù hai mắt nàng. Chuyện gì xảy ra vậy, nhanh như vậy đã không giữ nguyên tắc rồi sao? Đã nói là chiến đấu vì tình yêu đâu?

Tiêu Dật đây là muốn thành lập hậu cung sao? Quả nhiên nàng không thể hiểu nổi thế giới Tiên Hiệp a.

Chúc Diêu lo lắng ngẩng đầu nhìn về phía Vương Từ Chi đang nghiêm túc Ngự Khí phía trước.

"Chúc Diêu tỷ, tỷ không cần lo lắng, Ngự Khí không hao tổn nhiều linh lực đâu." Vương Từ Chi nghĩ là nàng lo lắng mình vất vả, giải thích nói, "...linh khí của tỷ còn chưa khôi phục, tỷ cần phải nghỉ ngơi nhiều."

Ai thèm lo lắng cái này, tỷ là lo đệ đi sai đường a. Chúc Diêu thu hồi tầm mắt rồi nhắm mắt lại, tĩnh tọa khôi phục linh khí.

Các nàng phi hành chỉ một lát sau thì trời dần sáng, mặt trời chậm chạp lên cao. Tâm tình Chúc Diêu lúc này mới hơi buông lỏng, chắc là có thể nhanh chóng quay trở về.

"Nha, gấp gáp như vậy, là muốn đi đâu a?" Một âm thanh mang theo vài phần giễu cợt đột nhiên vang lên. Mọi người vừa thả lỏng trong lòng, trong nháy mắt lại trở lên căng thẳng.

Yêu Hồ!

Một bóng người màu đỏ quen thuộc đột nhiên xuất hiện, ngăn cản trước mặt bọn họ. Vẫn là thân thể như ẩn như hiện sau lớp sa mỏng, còn có ba chiếc đuôi cáo đằng sau đang an nhàn đong đưa. Ả quay đầu nhìn về phía Chúc Diêu ở chính giữa, thanh âm nhất thời rét lạnh, "Thì ra là tiền bối cũng ở đây a, sắc mặt người có vẻ không tốt cho lắm, không biết Tiểu Yêu có thể giúp gì được cho người hay không."

Chúc Diêu nắm chặt tay, vẫn mỉm cười nói, "Ta cũng muốn ngươi giúp lắm, đáng tiếc ngươi không phải nam hồ a!"

Biết rõ Chúc Diêu đang ám chỉ nàng phóng đãng, sắc mặt Yêu Hồ lập tức thay đổi, "Hừ, xú nha đầu, dám đùa giỡn ta!"

Ả phất tay tung ra một đạo ánh sáng màu trắng, công kích về phía nàng.

"Tản ra!" Chúc Diêu lớn tiếng hét lên, phi thân bay hướng ra ngoài. Năm người mỗi người một phương hướng phi thân rời khỏi thuyền lá cây kia.

Mà pháp khí phi hành lá cây kia, chịu một chiêu công kích của Yêu Hồ đã bị vỡ nát.

Năm người cùng rơi xuống đất, mỗi người đều triệu ra binh khí ứng chiến. Hiện tại trốn cũng không kịp, chỉ có thể cứng rắn đấu lại. Nhưng mà ba người Luyện Khí, một người Trúc Cơ, còn một người thì ẩn dấu Trúc Cơ, làm sao có thể là đối thủ của yêu thú Kim Đan.

Yêu hồ thấy một kích vừa rồi không trúng, cũng không nóng nảy, mà nhàn nhã từ không trung hạ xuống, liếc nhìn năm tiểu bối, cười châm chọc, thật sự là không biết tự lượng sức mình. Ả vung tay lên lại xuất ra mấy cái lưỡi đao gió, mang theo yêu khí màu đen bay về phía năm người.

"Tìm khe hở, tránh ra!" Chúc Diêu hô lớn một tiếng, mọi người lập tức hiểu được, tìm khe hở giữa các lưỡi đao gió tránh vào. Nguy hiểm qua đi, thế mà không một ai bị thương.

Yêu hồ hơi kinh ngạc, dưới tình huống bình thường, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy công kích, không phải lui về sau thì cũng là tránh né sang hướng bên cạnh, mà mấy lưỡi đao gió của ả tốc độ cực nhanh, bằng vào tu vi của mấy người bọn họ, tất không có khả năng né tránh được hoàn toàn, cho nên bị thương là đương nhiên.

Nhưng bọn họ lại tìm khe hở ở giữa lưỡi đao gió để né tránh, trước tiên chưa bàn tới việc mấy lưỡi đao gió là liên tiếp, có thứ tự trước sau. Bản thân đao gió là hình cung, nên giữa các lưỡi đao nhất định có khe hở rất lớn, bọn họ không lùi về sau, cũng không cần tránh sang bên cạnh, chỉ bước một bước nhỏ vào khe hở giữa các lưỡi đao, tự nhiên sẽ không thể bị thương được.

Một chiêu này vừa qua, tất cả mọi người đều có chút vui mừng, hai mắt Vương Từ Chi càng phát sáng nhìn về phía Chúc Diêu. Ngay cả Chúc Diêu cũng còn cảm thấy không tin nổi, khi nãy nàng chỉ là vô ý phản ứng lại thôi. Trước khi xuyên qua, nàng đã rất nhiều năm làm về game online, cho nên việc sử dụng kỹ năng cùng phương pháp né tránh không thể nào quen thuộc hơn. Vừa nãy cũng chỉ là nghĩ đến thao tác trong game mà thốt ra a. Không nghĩ tới lại có tác dụng như vậy.

Nói như vậy, các thao tác cũng là tương đồng a. Vậy cứ coi Yêu Hồ này làm Boss là sẽ đánh được.

"Hừ, chỉ là trò khôn vặt! Chỉ thế thôi thì chưa đủ đâu!" Yêu hồ hừ lạnh một tiếng, vỗ một chưởng xuống đất, lấy ả làm trung tâm, trận lửa lớn bắt đầu tùy ý tràn ra khắp nơi, hừng hực thiêu đốt. Lửa lan tới đâu, cây cỏ chỗ đó đều hóa thành tro.

"Mau bay lên." Chúc Diêu chỉ huy mọi người Ngự Khí bay lên, cố gắng ổn định lại tinh thần, phân tích chiến lược hiện tại. Trong năm người các nàng thì trừ nàng, Vương Từ Chi và Tiêu Dật ra, thì hai người còn lại hoàn toàn không có khả năng chiến đấu, hai người đó một người là Luyện Khí tầng tám, một người Luyện Khí tầng bảy. Có thể dưới uy áp của Yêu tu Kim Đan mà ngự kiếm bay lên được, đã là rất tốt rồi, nghĩ gì đến lực chiến đấu.

Ba đấu một, nhìn số lượng thì có vẻ chiếm ưu thế, nhưng thực lực lại là đơn phương áp chế a. Chúc Diêu có chút sốt ruột, không được, phải tỉnh táo lại, nhất định sẽ có biện pháp.

Đối phương chỉ là một con Boss nha, mặc dù đẳng cấp của nó cao hơn mình, nhưng trong game, Boss nào chả đẳng cấp cao hơn so với người chơi. Cho nên quan trọng là phương thức phối hợp với nhau để đánh Boss, còn có một đội trưởng sắc bén chỉ huy. Thì cho dù đội của nàng không có trợ thủ, nhưng ít nhất cũng có ba người sát thương không tệ a.

Kinh nghiệm chơi game cho nàng biết, trong trường hợp vừa không có đỡ đòn, vừa không có trợ thủ, thì phương pháp duy nhất có thể đánh thắng boss là giống như thả diều vậy!

"Mau bay ra khỏi vòng lửa này!" Chúc Diêu hạ lệnh, đội ngũ năm người nhanh chóng bay ra khỏi vòng lửa.

"Muốn chạy! Không dễ dàng như vậy đâu." Yêu Hồ phi thân đuổi theo.

Chúc Diêu triệu ra một tia lôi điện, đánh về phía sau, tạm rút xa khoảng cách với Yêu Hồ, "Tiêu Dật, tung ra một pháp thuật hệ thổ xuống phía dưới! Phạm vi càng lớn càng tốt."

Tiêu Dật nghe xong, lập tức hành động, bấm Trần Sa Quyết. Tức khắc một mảnh bụi đất phủ xuống dập tắt ngọn lửa vừa mới còn đang làn tràn. Lúc các nàng hạ xuống đất, bốn phía chỉ còn vài ngọn lửa nhỏ.

Yêu Hồ phải né tránh lôi điện nên càng thêm tức giận, triệu ra vô số tảng băng phóng về phía năm người.

"Tách nhau ra, càng xa càng tốt! Tìm cơ hội ra tay." Chúc Diêu lần nữa triệu hồi ra một tia lôi điện, ra hiệu cho bốn người trốn ra các phương hướng khác nhau. Rồi lại ngẫu nhiên xuất hiện, bất ngờ tập kích Yêu Hồ.

Yêu Hồ mất đi mục tiêu tập trung, tức giận đến khó thở, điên cuồng công kích ra xung quanh. Nhưng hết người này đến người kia từ các phương hướng khác nhau, thay nhau công kích ả, bên trái là một hỏa cầu, bên phải là một đao gió, phía trước là một đạo lôi điện, phía sau lại một mũi lao băng. Khiến ả không cách nào phòng bị.

Mấy lần công kích luôn có một, hai cái đánh trúng ả. Một đạo hỏa cầu cực mạnh đánh trúng vào tay phải của ả, không chỉ thiêu hủy một nửa ống tay áo, còn tổn thương tới cánh tay của ả. Yêu Hồ bị tức đến đỏ mắt, không thèm nhìn xung quanh, cũng mặc kệ những công kích từ nơi khác, ngược lại hướng về nơi phát ra hỏa cầu trực tiếp nhào tới.

"Bọn kiến hôi các ngươi!"

Mà phương hướng bên đó, chính là Tiêu Dật. Tiêu Dật giống như cũng không nghĩ tới, ả sẽ không để ý công kích từ xung quanh mà lao về phía mình, nhất thời mắt trợn tròn, chờ khi nghĩ đến lúc dùng kiếm chống đỡ thì đã không kịp. Yêu Hồ đánh mạnh một chưởng trên người cậu ta. Tiêu Dật trong nháy mắt bị đánh bay, phun ra một ngụm máu.

"Tiêu Dật ca ca!" Thấy Tiêu Dật bị thương, Tô Tử và Linh Lung cùng nhau chạy tới.

"Đừng qua đó!" Chúc Diêu căn bản không kịp ngăn cản, mắt thấy mục tiêu của Yêu Hồ thật vất vả mới phân tán ra được lại sắp bị hội tụ.

Chúc Diêu chỉ một lòng nghĩ cách làm sao để kéo được cừu hận của Yêu Hồ trở về, sau đó thốt ra: "Này cháu nội!"

Yêu Hồ đang muốn ra sát chiêu chợt sững người lại, đột nhiên quay đầu, hung dữ nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi vừa nói cái gì??"

"..." Game thật không lừa nàng, câu nói này quả nhiên có tác dụng kéo cừu hận vô cùng tốt.

Nhìn thấy Yêu Hồ buông tha đám người Tiêu Dật Tiểu mà hướng về phía nàng bay tới, Chúc Diêu liền co cẳng chạy. Mẹ nó, kéo cừu hận thì dễ mà giải quyết thì quá khó a!

"Chúc Diêu tỷ!" Vương Từ Chi sốt ruột, ném mấy cái Linh phù cao cấp về phía ả, đều bị ả chặn lại. Chỉ có thể sử dụng chiêu lợi hại nhất của cậu "Vạn Thiên Kiếm Trận" ngưng tụ tất cả linh khí của mình, hóa ra ngàn vạn Linh Kiếm.

Nhưng những Linh Kiếm này, trong mắt yêu thú Kim Đan Kỳ, lại chẳng phải là uy hiếp gì. Tuy có thể tạm thời ngăn cản được công kích của Yêu Hồ, nhưng linh khí tiêu hao quá nhiều, Vương Từ Chi không thể chống đỡ lâu dài được. Trừ phi có thể một kích tất sát.

Pháp thuật có thể đánh chết một Yêu tu Kim Đan Kỳ, trừ phi...

Chúc Diêu đột nhiên nghĩ ra một cách, "Từ Chi, dùng kiếm trận vây ả lại!"

Có lẽ... Thật sự có thể thành công, khiến ngựa chết thành ngựa sống!

Vương Từ Chi nghe vậy, lập tức khởi động kiếm trận, hình thành tường kiếm bao vây. Yêu Hồ sử dụng từng đạo ánh sáng trắng công kích về phía Linh Kiếm, nhưng chỉ cần một thanh Linh Kiếm tiêu tan đi thì sẽ có một thanh mới lập tức thay thế, không cách nào đột phá được. Chúc Diêu nhân cơ hội tiến đến nơi gần Kiếm trận nhất, điều động Lôi Linh Khí, tạo ra lôi điện bám lên Linh Kiếm của Vương Từ Chi.

Quả nhiên Linh Kiếm mang theo lôi điện uy lực càng mạnh gấp trăm lần so với Linh Kiếm thông thường, mà trời sinh Lôi điện có thể khắc chế yêu thú.

Yêu Hồ bị đánh đến kêu la thảm thiết, "Đáng ghét, đám kiến cỏ các ngươi, dám đánh ta bị thương."

Yêu Hồ bắt đầu lộ ra hung tính, trên người trên mặt đã xuất hiện những đường yêu vân nhìn thập phần khủng bố. Cái miệng vừa mới khi này còn như nụ anh đào xinh đẹp, hiện lại mở rộng ra hai bên, lộ ra một đám răng nanh dữ tợn. Nhất thời yêu khí màu đen nồng đậm bốc lên ngùn ngùn, như sắp phá trận thoát ra.

Vương Từ Chi há mồm phun ra một ngụm máu, kiếm trận có xu thế bị sụp đổ.

"Tiểu quỷ!" Chúc Diêu sốt ruột, nếu như Yêu Hồ thoát ra được thì bọn họ chết chắc, phải liều thôi! Chúc Diêu điên cuồng điều động tất cả linh khí bên trong thân thể, cho dù linh khí không thể khôi phục, cũng chỉ có thể mạo hiểm dùng lại một chiêu "Thiên Giáng" này.

Chúc Diêu giơ tay cao lên, chỉ thấy trên bầu trời từng tia chớp màu trắng như ẩn như hiện bên trong tầng mây, nhìn Thiên Lôi như muốn đánh xuống, nhưng chỉ là Thiên Lôi thôi thì vẫn không thể đánh chết Yêu Hồ chỉ bằng một chiêu.

Chúc Diêu không thể không quay đầu lại, hướng về người phía sau rống lớn, " Tiêu Dật, mau xuất ra Kiếm Ý của ngươi!" Nói xong liền hạ cánh tay, một đạo Thiên Lôi xé không giáng xuống.

Tiêu Dật sững sờ, gương mặt không dám tin nhìn về phía nàng, ngốc luôn tại chỗ.

"Nhìn em gái ngươi, mau xuất a, ta... Phốc!" Nàng còn chưa kịp nói xong, chợt cảm thấy trước ngực mát lạnh, Yêu Hồ vừa mới nhận một đạo thiên lôi đã phá trận thoát ra, móng vuốt đâm xuyên qua ngực nàng. Mà lúc này, Kiếm Ý của Tiêu Dật mới mang theo khí lạnh thấu xương từ trên trời giáng xuống.

Do dự em gái ngươi a!

Đồng đội ngu như heo, đây là ý nghĩ duy nhất của Chúc Diêu trước khi chết.

Chúc Diêu đã chết! Hết truyện!

Cái rắm a! !

╯‵′ ╯︵┻━┻

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK