"Đây là trận chung kết của nhóm Trúc Cơ?" Nghiêm Nguyệt Hoành giống nàng đều là tu vi Trúc Cơ đại viên mãn.
Vương Từ Chi gật đầu, "Tam sư huynh thực ra rất lợi hại, huynh ấy là người nhận được tư cách tham dự trận chung kết đầu tiên trong nhóm đệ tử Trúc Cơ tham chiến kỳ này."
"Tiến vào trận chung kết rất khó sao?"
"Vô cùng khó khăn!" Cậu nhóc tiếp tục giải thích nói, "...tất cả các đệ tử tham chiến đều là các tinh anh trong nội môn của môn phái, mỗi phái trước đó đều sẽ tổ chức luận võ chọn ra ba người giành hạng cao nhất để tham chiến, mà đại hội thi đấu môn phái được chia thành ba nhóm. Mỗi nhóm có trên mười người, chỉ khi đánh bại được tất cả các người trong nhóm mới có thể tiến vào trận chung kết."
Thì ra là thế, xem ra Nghiêm Nguyệt Hoành này cũng vẫn là có thực lực, "Nói như vậy, đệ cũng rất lợi hại a, đệ cũng tiến vào trận chung kết đó thôi."
Vương Từ Chi có chút ngại ngùng cười cười, xấu hổ gật đầu. Tiểu tử này, trước đó toàn là bộ dáng không coi ai ra gì, không nghĩ tới năm năm không gặp, lại hoàn toàn thay đổi tính tình, chỉ khen cậu nhóc một câu thôi mà lại dễ dàng đỏ mặt như vậy.
Chúc Diêu đột nhiên nhớ tới, một tháng trước nàng đã đáp ứng đến xem cậu nhóc tham gia trận luận võ của môn phái, thế mà nàng lại quên.
"Thật xin lỗi, Từ Chi, trước đó tỷ đã đáp ứng tới xem đệ luận võ, chỉ là một tháng trước phát sinh chút chuyện, nên không có cơ hội xuống núi." Trận đấu lúc đó của cậu nhóc, đúng vào mấy ngày nàng bị linh khí bạo động, đến khi nàng khôi phục lại, cậu nhóc đã luận võ xong rồi.
"Không.. không sao cả, không vấn đề gì!" Mặt Vương Từ Chi càng thêm đỏ bừng, ngẩng đầu khẽ nhìn một chút, "Tỷ... tỷ vừa mới gọi đệ..."
"Từ Chi?" Chúc Diêu liếc cậu nhóc một cái, "Đệ không phải lần nào cũng cường điệu tên của mình với tỷ sao? Đệ bây giờ cũng trưởng thành rồi, cũng không thể cứ luôn gọi đệ là nhóc con, tiểu quỷ a? Sao vậy? Không được sao?"
"Được! Đương nhiên được!" Vương Từ Chi vội vàng gật mạnh, giống như sợ nàng thay đổi chủ ý.
Thật là một tiểu quỷ khó hiểu, "Trận đấu của đệ là khi nào?" Trên sân đấu, Nghiêm Nguyệt Hoành đã chiến thắng.
Vương Từ Chi cũng quay đầu nhìn sang, "Chắc là trận tiếp theo."
Nhanh như vậy? Chúc Diêu giật mình, vừa đúng lúc nghe được phía dưới tuyên bố đến trận chung kết của nhóm Luyện Khí. Là Vương Từ Chi đấu với người chiến thắng trận đấu trước đó - Tiêu Dật.
"Chúc Diêu tỷ, đệ đi đây."
Chúc Diêu gật đầu, theo thói quen vươn tay xoa xoa đầu cậu nhóc, cười cười, "Người kia rất am hiểu trận pháp, đệ phải cẩn thận."
"Ừm, đệ sẽ chú ý."
"Cố lên." Chúc Diêu nắm tay làm một thủ thế cố lên, "Nhớ kỹ thắng thua không quan trọng, không bị thương là được."
Vương Từ Chi sững sờ, dường như là không đoán được nàng sẽ nói những lời này, một lát sau trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ, trong nháy mắt như chiếu sáng cả xung quanh.
Chúc Diêu phản xạ có điều kiện đưa tay lên che chắn một chút, khi lấy lại tinh thần thì Vương Từ Chi đã xuống đến giữa sân. Vừa nãy là ảo giác sao? Sao nàng lại cảm thấy nụ cười của tiểu quỷ này, rực rỡ đến chói mắt như vậy chứ?
Giữa sân, trận đấu đã bắt đầu, đối mặt với đối thủ cuối cùng này, Vương Từ Chi càng thêm trận trọng, lại thêm trận đậu đặc sắc trước đó, càng khiến cho cậu coi trọng người trước mặt mình.
Đương nhiên Tiêu Dật cũng như vậy. Năm năm, cậu ta bị trục xuất khỏi nội môn năm năm, ngày hôm nay rốt cục cũng có thể rửa sạch nhục nhã, đòi lại công đạo cho chính mình. Hôm nay, Tiêu Dật này sẽ để cho những người đã từng ức hiếp người khác hiểu rõ, cái gì mới gọi là cường giả?
Cao thủ so chiêu, ai mạnh hơn người đó thắng. Có lẽ là đồng thời, cả hai người cùng một lúc bắt đầu tấn công.
Vương Từ Chi là linh căn hệ Hỏa, pháp thuật đầu tiên mà cậu nhóc dùng lại không phải là pháp thuật hệ Hỏa mà cậu am hiểu, mà hóa ra mấy mũi lao gió. Tiêu Dật cũng không tạo kết giới, mà dùng tay đánh xuống mặt đất, dựng lên một bức tường đất ngăn lại mũi lao gió.
Nhưng mà mấy mũi lao gió của Vương Từ Chi chỉ là chiêu giả, lúc đối phương đang hóa ra bức tường đất thì cậu đã lách mình tới di chuyển đến phía sau đối phương sau. Rút ra phi kiếm chém xuống, trên lưỡi kiếm mang theo linh khí. Một chiêu này uy lực kinh người. Mà đối thủ đã không còn sức trở về phòng thủ.
"Tốt lắm!" Chúc Diêu cũng nhịn không được lớn tiếng khen Vương Từ Chi đánh hay.
Lưỡi kiếm xẹt qua thân người, rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng keng. Mà bóng người trước mắt đã từ từ tiêu tán, hóa thành hư ảo. Hóa ra chỉ là ảo ảnh, Vương Từ Chi biến sắc, không kịp tìm kiếm bóng dáng Tiêu Dật. Lập tức tạo ra kết giới phòng ngự.
Quả nhiên, ngay lúc kết giới vừa hình thành, một chiêu kiếm vô cùng ác liệt đã đâm tới. Dùng lực đánh vào bên trên kết giới.
Vương Từ Chi vung kiếm khiến đối phương phải lùi lại, mà chính mình cũng bay lên lui về phía sau, kết giới phòng ngự răng rắc vỡ nát, đối thủ quả nhiên rất khó đối phó.
Tiêu Dật cầm một thanh trường kiếm trong tay cũng nhìn chăm chút cậu nhóc, cả hai người đều là đệ tử sử dụng kiếm, cũng đều là kiếm tu, so với các loại pháp thuật khác mà nói, kiếm thuật càng là sở trường của mỗi người. Gần như là cùng lúc, cả hai người đều bỏ qua các pháp thuật khác, lấy kiếm thuật so chiêu.
Tiêu Dật là Kim Mộc song linh căn, kiếm của cậu ta hiện ra màu vàng kim nhạt, vô cùng sắc bén, có thể tấn công cũng có thể phòng thủ. Mà Vương Từ Chi là Thiên Linh Căn hệ Hỏa, lực sát thương là mười phần, cả thanh kiếm đã gần như là ngọn lửa đang bốc cháy bừng bừng.
Hai người so trên trăm chiêu, nhưng vẫn phân không thắng bại, tiếp tục đánh cũng chỉ là tiêu hao Linh lực mà thôi. Rốt cục hai người cũng nghĩ ra cách. Tiêu Dật ném ra lá cờ trận, một trận pháp trong nháy mắt thành hình.
Vương Từ Chi đã sớm phòng bị trận pháp của đối phương, phi thân lên, trong nháy mắt rời xa bên ngoài trận pháp.
Tiêu Dật lộ ra một nụ cười lạnh, hừ, biết ngay mà, quả nhiên đám nội môn tất cả đều là hạng người ham sống sợ chết. "Tăng Linh Trận, khởi!"
Nói xong, một lượng lớn linh khí từ bốn phương tích tụ tới, trận pháp trên mặt đất phát ra ánh sáng lóa mắt.
Vương Từ Chi sắc mặt thay đổi, đối phương cố ý như vậy, hào phóng ném ra cờ trận chỉ là lừa cậu rời xa Tâm Trận, thực ra đó cũng không phải là trận pháp công kích gì, mà chỉ là trận pháp giúp bổ sung Linh lực. Trận pháp này hoàn thành, người ở trong trận có thể khiến linh lực bản thân trở về trạng thái tốt nhất.
Không được, quyết không thể để đối phương hoàn thành trận pháp, chỉ có thể được ăn cả ngã về không.
Vương Từ Chi điều động tất cả linh khí của bản thân, trong lúc nhất thời cát đá bay mù mịt, chỉ thấy có một cự kiếm giống như lầu tháp chậm rãi từ mặt đất chui lên, trong ngoài sân đấu đều dày đặc kiếm khí xông thẳng lên trời.
"Cái này... đây không phải là kiếm trận mà Trúc Cơ mới có thể hoàn thành?" Bên ngoài sân có đệ tử kinh hô, phải có lĩnh ngộ đối với kiếm thuật cao như thế nào, mới có thể sử dụng được kiếm pháp vượt cấp như vậy.
Chúc Diêu trong lòng càng thêm gấp gáp, nhóc con không thèm để ý gì nữa rồi, thành bại chính là ở lần này.
"Vạn Thiên Kiếm Trận, tản!" Nói xong, cự kiếm tản ra kiếm khí lạnh thấu xương kia tức khắc biến thành ngàn vạn kiếm nhỏ, dùng thế như dời núi lấp biển hướng về phía trung tâm trận pháp.
Tăng Linh Trận của Tiêu Dật cuối cùng cũng không hoàn thành, nhưng mà linh khí của cậu ta cũng đã khôi phục được không ít. Dùng tốc độ cực nhanh lách mình rời khỏi tâm trận, phi thân lên. Nhưng Vạn Thiên Kiếm Trận lại cứ theo sát cậu ta mà phi tới.
Cậu ta đành phải một lần nữa vận dụng pháp thuật hệ Thổ, dựng lên một bức tường đất che chắn lại bản thân, nhưng ngàn vạn thanh kiếm kia, vẫn tấn công về phía bức tường. Mắt thấy sắp phá được phòng ngự của mình, Tiêu Dật cắn răng một cái, ánh mắt lạnh lẽo hiện lên sự quyết tâm. Trận đấu này, cậu ta tuyệt không thể thua, tuyệt đối không được!
Bức tường bị ngàn vạn thanh kiếm công kích khiến cho bụi đất bay mù mịt, dường như thắng bại đã phân. Đột nhiên lại xuất hiện một cỗ kiếm khí còn đáng sợ hơn so với cự kiếm khi nãy, từ trong bụi đất bộc phát ra. Thời gian giống như ngừng lại, kiếm vừa nãy còn điên cuồng công kích bỗng dừng lại trên không trung.
Tiêu Dật đứng bên trong tường đất, một tay kết ấn, cả thân người đều chật vật nhưng toàn thân đều tản ra một cỗ khí sắc bén, hô từng chữ, " Lăng, Không, Trảm!" một tay cầm kiếm vung mạnh. Chỉ gặp thấy ngàn vạn thanh kiếm đồng thời phân tán về bốn phương tám hướng, đánh thẳng vào kết giới của người xem ở bên ngoài rồi mới rơi xuống.
Lăng Không Trảm? Đây chính là kiếm thuật của Kim Đan Kỳ!
Vạn Thiên Kiếm Trận bị phá, linh khí của Vương Từ Chi đều tiêu hao, khiến cho cậu bị phản phệ, phun ra một ngụm máu.
Mà chiêu này của Tiêu Dật vẫn còn chưa hoàn thành, trường kiếm trong tay chỉ lên trời, chỉ thấy trong nháy mắt, trên không xuất hiện một thanh Linh Kiếm vô cùng to lớn, lớn hơn gấp cả trăm lần so với cự kiếm mà khi nãy Vương Từ Chi hóa ra.
Tiêu Dật hô lớn một tiếng, "Diệt!" Linh Kiếm to lớn đó hướng thẳng về phía Vương Từ Chi đã không còn sức phản kháng mà hạ xuống.
Chúc Diêu chỉ cảm thấy trái tim run lên, từ lúc nhóc con ra sân thi đấu, nàng đã có cảm giác bất an trong lòng, cảm giác đó trong nháy mắt lan ra toàn thân, khiến cho nàng chợt có cảm giác sợ hãi, lông tơ cũng dựng đứng lên.
Thân thể cũng đã phản ứng nhanh hơn một bước.
"Thiên Giáng!" Một đạo thiên lôi từ trên trời phá không giáng xuống, trực tiếp đánh trúng thanh Linh Kiếm to lớn kia, Linh kiếm chỉ trong chớp mắt liền vỡ nát.
Tiêu Dật há mồm phun ra một ngụm máu.
——
Toàn trường trở lên tĩnh lặng.
Tất cả ánh mắt, đồng loạt dồn về phía nàng.
"Ách" Lúng túng không đủ đề hình dung tâm tình hiện tại của Chúc Diêu, mẹ nó, chính nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra thì đã ra tay rồi! Nhìn quanh bốn phía, lại nhìn về phía mấy người trên đài cao, "Cái đó... ta, ta... trượt tay, a, ha.. ha, ha.. ha.. ha."
Mọi người: "..."