• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Lý Lâm lên núi là đến tìm Chúc Diêu, đưa nàng đi làm thủ tục nhập môn, nhận lấy ngọc bài thân phận. Mỗi một đệ tử mới nhập môn của Khâu Cổ Phái đều phải cùng nhau được truyền thụ kiến thức về môn phái trong vòng một tháng, giống như kiểu đào tạo tập huấn trước khi nhận chức vậy. Sau đó các Phong đến lựa chọn những người có tư chất tốt làm môn hạ đệ tử, những người chưa được chọn thì được sắp xếp vào ngoại môn, đợi đến khi Trúc Cơ mới được vào nội môn, cũng không nhất định có thể được Phong chủ thu làm để tử. Vốn dĩ Chúc Diêu cũng phải đi, nhưng nàng là linh căn đặc thù, nên không cần thiết phải theo trình tự như vậy, được trực tiếp thu làm đệ tử, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền.

Lý Lâm nhìn tiên ấn chỉ thuộc về đệ tử thân truyền trên trán Chúc Diêu, nội tâm không ngừng hâm mộ. Người tu tiên bình thường chỉ có duy nhất một đệ tử thân truyền, trừ phi đối phương chết đi, nếu không sẽ không thu một đệ tử thân truyền nào khác. Ai bảo người ta là Lôi Linh Căn chứ.

Bởi vì Chúc Diêu không biết ngự kiếm, Lý Lâm đành phải lấy ra cái thuyền lá cây trước đó, chở nàng đi về hướng Chủ phong.

"Thái sư thúc, mời đi tới bên này." Lý Lâm dẫn Chúc Diêu tới một đại sảnh, thái độ cung kính đến khiến nàng cũng cảm thấy xấu hổ.

"Ngươi gọi ta Chúc Diêu là được." Bị một người đồng lứa gọi thái sư thúc khiến nàng cảm thấy kỳ quái a.

Lý Lâm chỉ cười, không phản bác lại, cũng không dám trực tiếp đáp ứng, chỉ hướng về phía người quản sự ở trong đại sảnh, căn dặn vài câu. Vị đại thúc tuổi đã cao kia trong chớp mắt liền khẩn trương lên, xa xa hướng nàng hành đại lễ, kêu một tiếng: "Thái sư thúc tổ!"

Chúc Diêu: "..."

"Thái sư thúc không cần để ý, Tu Tiên Giới lấy tu vi làm chủ, người bái Ngọc Ngôn tôn thượng làm sư phụ, sau này người sẽ thấy những việc như thế này là bình thường." Lý Lâm an ủi vài câu, dẫn nàng đến chỗ ngồi, cho vị đại thúc kia lui ra, tiếp tục giải thích với nàng, "Ngọc bài thân phận của Ngọc Lâm Phong phải cần một chút thời gian mới có thể làm được, mời thái sư thúc ở đây chờ thêm một lát."

Chúc Diêu gật gật đầu ngồi trên ghế, hiếu kỳ đánh giá xung quanh. Nơi này hẳn là nơi chuyên xử lý các việc trong môn phái, không có nhiều người. Thi thoảng sẽ có một vài người tiến đến, hành lễ với Lý Lâm, sau đó đi tới nơi giống quầy hàng, có lúc sẽ lấy ra một vật gì đó giao cho người trong quầy, rồi rời đi.

"Đây là nơi giao nhận nhiệm vụ trong môn." Thấy nàng có hứng thú, Lý Lâm liền chỉ những thẻ bài được treo trên tường, giải thích: "Môn phái sẽ thường xuyên phát ra một số nhiệm vụ, chỉ cần có năng lực, đều có thể nhận, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ nhận được điểm cống hiến của môn phái, dùng để đổi lấy những vật cần thiết cho bản thân"

Thì ra đó là phòng giao dịch a, Chúc Diêu đột nhiên hiểu ra. Lại thấy có người tiến về hướng Lý Lâm hành lễ, có người gọi sư thúc, có người gọi sư thúc tổ. Xong sau đó cũng sẽ hiếu kỳ đánh giá Chúc Diêu đang ngồi bên cạnh, nhưng không có ai dám hỏi thăm.

Cũng may là Lý Lâm không giải thích thân phận của nàng với đám người này, nếu không nhìn một đống già trẻ lớn bé gọi mình là tổ tông, thật đúng là không thể chấp nhận nổi a. Có điều thân phận của Lý Lâm xem ra cũng rất cao nha, cũng không biết là môn hạ của vị chân nhân nào, tốt nhất đừng là Đan Phong, mình đã vào sổ đen của người ta, không thể theo người ta chơi đùa vui vẻ được a

"Lý sư thúc!" Đang nghĩ ngợi, thì đột nhiên có một người xông vào, dáng vẻ gấp gáp, dường như là một mạch đến đây, nhìn Chúc Diêu một chút rồi đến gần Lý Lâm thì thầm vài câu. Lý Lâm vừa mới còn bình tĩnh, sắc mặt liền trở lên nghiêm túc.

"Thái sư thúc, Kiếm Phong xảy ra chút chuyện, người xem..."

"Ngươi đi đi, ta đợi ở đây." Chúc Diêu phất phất tay.

Lý Lâm do dự một chút, dặn dò đệ tử ở đại sảnh chuyển lời quản sự sau khi xong việc thì đưa nàng trở về, sau đó mới dẫn thanh niên vừa tiến vào đi ra cửa.

Chúc Diêu đợi khoảng nửa tiếng, cũng không thấy quản sự đi ra, xem ra ngọc bài thân phận của nàng làm khá lâu a. Đang định đi xung quanh một chút, vừa ra cửa, đối diện lại đi tới một đoàn đầu củ cải quen thuộc. Đặc biệt là thằng nhóc đầu nhỏ đang đi đầu tiên kia, đây chẳng phải là con trai Vương đại phu hay sao?

"Là ngươi!" Tiểu bằng hữu Vương Từ Chi cũng nhìn thấy Chúc Diêu phía trước, hai mắt bỗng tỏa sáng, giống như đạn pháo xông về phía nàng. Chúc Diêu giang hai tay ra định ôm nó, nhưng đầu củ cải lại phanh gấp ngay trước mặt, nhìn nàng chằm chằm, miệng nhỏ chu lên, bắt đầu hung hăng giáo huấn nàng: "Ngươi chạy đi đâu? Ta tìm ngươi đã một hồi lâu rồi. Ta cho ngươi biết, ngươi mà đi lạc, ta sẽ không tìm ngươi đâu! Hừ!"

Ách.. thằng nhóc con này, sao lại nói năng linh tinh vậy, vừa mới nói là tìm hồi lâu, xong lại nói là sẽ không đi tìm. Chúc Diêu cứng ngắc thu lại hai tay trống trơn, thuận tiện vò vò đầu Vương tiểu bằng hữu, xem ra thằng nhóc này cũng vẫn rất lo lắng cho ta nha.

Nhìn khuôn mặt nhỏ đã sưng cái mặt lên như bánh bao, còn có hai mắt như sắp khóc đến nơi rồi nữa, Chúc Diêu mềm lòng đến rối bời, ngồi xổm xuống, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn: "Khóc cái gì? Ta không phải đã trở về rồi sao, lo lắng cho ta vậy à?"

Vương Từ Chi sững sờ, lập tức như quả pháo bị châm ngòi, thở phì phì nói: "Ai thèm lo cho ngươi? Nếu không phải tương lai ngươi sẽ gả cho ta, ta liền mặc kệ ngươi đấy! Cha ta nói, ngươi tự nhiên bỏ đi như vậy, gọi là không tuân thủ nữ tắc."

Chúc Diêu dừng tay lại, thuận tay véo lên mặt nó một cái, không tuân thủ nữ tắc em gái ngươi a! Quả nhiên là thằng nhóc hư đốn, một ngày không ăn đòn liền muốn nhảy lên đầu người khác ngồi!

"Đau... Đau... Đau..." Nhóc con liều mạng muốn kéo tay nàng xuống, nhưng không thành công.

Chúc Diêu bóp đã tay mới buông gương mặt đã bị nhéo đến đỏ ửng của cậu nhóc ra, chỉ chỉ một loạt đầu củ cải phía sau nó đang xếp hàng phía trước quầy hỏi: "Các ngươi tới đây làm gì?"

Vương tiểu bằng hữu giơ hai tay bưng lấy gương mặt nhỏ nhắn của mình xoa xoa, mặt mũi tràn đầy ủy khuất trả lời: "Tần sư huynh dẫn chúng ta đến nhận ngọc bài thân phận,"

Một thanh niên đang chỉ huy sắp xếp mấy đứa nhỏ thành từng hàng ngay ngắn.

Thì ra bọn chúng cũng đến nhận chứng minh thư a. Chúc Diêu đang muốn hỏi một chút hai ngày nay bọn chúng đã làm những gì, thì thấy giữa mấy đầu củ cải đột nhiên có tiếng huyên náo rối loạn, một đứa nhỏ rất quen bị đứa khác đẩy ngã xuống đất.

Mà đứa khác đó dáng người khá mập mạp đang cưỡi trên người đứa nhỏ, tay khua nắm đấm, một bé gái khác lại đứng bên cạnh khóc. Mấy đứa khác lại đứng ở một bên khẩn trương nhìn, không có ai tiến lên cản trở ngay cả thanh niên dẫn đầu cả đội trước đó cũng quay mặt đi, dáng vẻ giống như việc không liên quan.

"Các ngươi làm cái gì vậy?" Chúc Diêu còn chưa hiểu tình huống thì Vương tiểu bằng hữu bên cạnh đã lên tiếng quát bảo ngưng lại, thành công khiến cho thằng bé mập mạp kia dừng tay.

Vương tiểu bằng hữu tức giận đi qua, chỉ thằng bé mập mạp hỏi: "Triệu Tiểu Bàn, ngươi tại sao lại đánh người?"

Thằng bé mập mạp bộ mặt không phục nhưng vẫn đi xuống khỏi người đệ tử bị hắn đánh, chỉ đứa nhỏ toàn thân đầy bụi bặm dưới mặt đất nói: "Tiểu tử này muốn tranh giành vị trí với ta, ta giáo huấn nó một chút!"

"Không phải... không phải vậy..." bé gái đang khóc vội vàng lắc đầu. "Là Tiểu Bàn nói muốn là người đầu tiên nhận ngọc bài, còn không cho ta nhận, Tiêu Dật ca ca mới nói giúp ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK