Ngọc Ngôn đứng dậy đi theo đồ đệ ra ngoài, nhìn vị trí căn nhà tranh của mình, sau đó lấy ra từ trong túi trữ vật của mình một vật, ném về phía đất trống bên cạnh, một tòa nhà ba tầng nhỏ, toàn thân lóe ra ánh vàng tinh xảo, lập tức xuất hiện bên cạnh căn nhà tranh. Khiến cho toàn bộ bầu trời đêm đều nhiễm lên một loại ánh sáng châu sa đẹp đẽ.
"Sư... Sư phụ..." Chúc Diêu tay run run chỉ về phía tòa nhà cao tầng chói lóa có thể làm mù mắt chó kia. "Ở căn nhà như vậy, thật sự không tốt chút nào a."
"Không thích sao?" Ngọc Ngôn chớp chớp mắt, tòa nhà này là hắn lấy được từ một con cóc tinh đã tu luyện được ngàn năm, mặc dù không phải là rất ưa thích, nhưng khi thấy con cóc kia chết không nhắm mắt, hắn cảm thấy vật này chắc cũng không tệ lắm, còn tưởng rằng đồ đệ nhỏ sẽ thích.
Ngọc Ngôn cúi đầu xuống, tiếp tục móc móc trong túi trữ vật, tiện tay ném ra ngoài một vật nữa. Liền xuất hiện một tòa đình viện xây từ ngọc thạch, dưới ánh trăng chiếu rọi còn có ánh bạc nhàn nhạt phản chiếu, thấp thoáng còn nhìn thấy bài trí trong phòng lại càng thêm xa hoa.
Chúc Diêu không thể không đưa tay lên đỡ lấy cái cằm sắp rơi xuống đất của mình, nàng giống như đã bái một vị thổ hào làm sư phụ rồi. Nhìn tòa nhà vàng bên trái, lại nhìn tòa nhà ngọc bên phải, lại nhìn về căn nhà tranh quê mùa ở giữa.
"Thích căn nhà nào thì cứ ở đó." Ngọc Ngôn nhàn nhạt nói.
Chúc Diêu ngơ ngác nhìn sư phụ của mình, cảm giác như thấy hắn đã hóa thân thành thần sông, một tay nâng nhà vàng, một tay nâng nhà bạc, nói với nàng: "Thiếu nữ dũng cảm, ngươi đã đánh rơi căn nhà vàng hay là căn nhà bạc này vậy?"
Chúc Diêu nuốt nước miếng, cố gắng đè ép một chút hư vinh trong lòng mình. Câu truyện cổ tích về thần sông dạy cho nàng rằng làm người thì phải biết khiêm tốn. Sư phụ người ta ở nhà tranh, mà đồ đệ lại ở nhà vàng nhà bạc, chuyện này kiểu gì cũng thấy không ổn.
"Sư phụ, người cứ cho con một tòa nhà giống như của người là được rồi."
Ngọc Ngôn nghiêng nghiêng đầu, có chút không hiểu nhìn đồ đệ, thở dài một hơi lộ ra vẻ mặt, quả nhiên đồ đệ của ta là một đứa ngốc, liền vung tay lên thu hồi lại hai tòa nhà, sau đó không biết bấm cái gì, thì liền trên mặt đất bằng mắt thường có thể thấy một căn nhà tranh đang dần được xây lên.
Chỉ một lát sau, một căn nhà tranh giống y đúc được mọc lên. Chúc Diêu cảm ơn sư phụ rồi bước vào trong phòng. Nàng phát hiện ngay cả bài trí bên trong cũng giống y như căn phòng của sư phụ, ngoài một cái giường gỗ và chăn mền thì cũng không có gì cả.
Mệt mỏi liền hai ngày một đêm, Chúc Diêu đã không lo được nhiều như vậy, nằm xuống liền lâm vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai, Chúc Diêu dậy thật sớm, cũng không phải do nàng chịu khó, mà chính là do cái giường trong phòng kia quá cứng, nàng nhất thời có chút hối hận vì lúc trước đã cự tuyệt hai tòa nhà xa hoa kia, quả nhiên sống trên đời không cần quá ra vẻ, lúc cần ra tay thì phải ra tay a.
Mở cửa phòng ra, Chúc Diêu phát hiện sư phụ đã đứng trong sân đợi nàng. Ánh mắt khẽ quét qua đôi mắt thâm quầng của nàng, lông mày khẽ nhíu lại, ra hiệu cho nàng ngồi xuống phần đất trống phía trước.
Đây là muốn bắt đầu tu tiên rồi sao? Chúc Diêu lên tinh thần, lập tức chạy tới, ngồi xếp bằng phía trước sư phụ.
"Hôm nay, ta sẽ dạy cho con dẫn khí nhập thể." Ngọc Ngôn đưa một ngón tay chạm lên mi tâm Chúc Diêu: "Nhắm mắt lại!"
Chúc Diêu nghe lời nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy một dòng khí quen thuộc theo mi tâm tiến vào, sau đó chậm rãi lưu chuyển toàn thân nàng, rồi tụ hợp đến vùng đan điền. Toàn thân nàng cũng trở lên ấm áp, tỉnh táo.
"Đây cũng là phương thức vận chuyển linh khí, con nhớ kỹ phương pháp này, chờ sau khi cảm ứng được linh khí, liền có thể theo phương thức này dẫn nhập linh khí." Đợi đến khi nàng lĩnh ngộ được, Ngọc Ngôn mới thu tay lại.
"Vậy làm sao để cảm ứng được linh khí đây?" Chúc Diêu hỏi.
"Cái này phải xem ngộ tính của mỗi người." Ngọc Ngôn thản nhiên nói, linh khí là thứ mơ hồ nhất trên thế gian này, tự thân mỗi người sẽ có cảm ngộ khác nhau, linh khí mà mỗi người nhìn thấy cũng đều không giống nhau. Có người trong nháy mắt liền có thể cảm ứng được, cũng có có người cả đời cũng không thấy được nửa tia linh khí. Làm sư phụ, hắn chỉ có thể chỉ dẫn, lại không thể cảm ứng thay nàng, "Con nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân, dùng tâm cảm thụ, tự nhiên sẽ cảm ứng được."
Chúc Diêu một lần nữa nhắm mắt lại, chậm rãi thả lỏng, lại chỉ thấy một vùng tăm tối, nửa khắc đồng hồ sau, đừng nói là cảm giác được linh khi, nàng chỉ cảm thấy buồn ngủ thôi.
Sư phụ cũng chỉ khuyên nàng không nên gấp gáp rồi rời đi. Để lại nàng yên tĩnh một mình.
Nhưng nàng ngồi tĩnh tọa từ sáng tới trưa, cũng như cũ không thu hoạch được gì, trong lúc đó, còn mấy lần suýt chút là ngủ gật, trừ cảm thấy đau lưng nhức eo, cái gì cũng không cảm giác ra được. Chúc Diêu không ngồi yên nữa, quyết định ra ngoài giải sầu một chút, đợi khi trở về lại tiếp tục.
Nàng vừa thông qua trận pháp truyền tống xuống dưới núi, thì thấy xa xa có một người ngự kiếm bay tới. Nhìn bộ dáng thì là một nam đệ tử, mặc áo bào trắng đồng phục của môn phái, bộ dáng trên dưới hai mươi tuổi, trông còn khá quen a.
Người kia nhìn thấy Chúc Diêu trên mặt đất, hướng nàng lễ phép cười, nàng lúc này mới nhớ ra hắn là ai.
“Lý sư thúc?” Đây không phải là người thanh niên đã dẫn nàng đến môn phái sao?
Vị thanh niên kia dừng chân lại, chấn kinh hướng nàng hành lễ, “Đệ tử không dám, không dám, xin thái sư thúc đừng gọi đệ tử như vậy, người gọi đệ tử bằng đạo hào Tử Lâm là được rồi.”
“A?” Không phải những đứa nhỏ kia đều gọi như vậy sao?
Nhìn ra được nghi hoặc của nàng, Lý Lâm tiếp tục nói: “Ngọc Ngôn tôn thượng chính là người có bối phận cao nhất trong môn phái, ngay cả Chưởng môn cũng phải gọi người một tiếng “Thái sư thúc” người là đồ đệ của Ngọc Ngôn tôn thượng, theo bối phận, đệ tử cũng phải gọi ngài là thái sư thúc.”
Thì ra thân phận của nàng lại khủng như vậy, Chúc Diêu cảm giác như “bàn tay vàng” của mình đã được mở ra rồi
Sau đó lại tìm hiểu tình hình từ Lý Lâm.
Môn phái nàng nhập môn gọi là Khâu Cổ Phái, là một trong năm môn phái nổi danh nhất trong Tu Tiên Giới, cũng là môn phái có nhiều đệ tử tu tiên nhất. Trong phái có ba vị Hóa Thần Kỳ trưởng lão, có hơn mười vị Nguyên Anh Kỳ. Khâu Cổ Phái có nội môn và ngoại môn. Nội môn lại được chia thành sáu phong: Ngự Thú Phong, Kiếm Phong, Phù Phong, Luyện Khí Phong, Đan Phong, cùng nơi nàng ở là Ngọc Lâm Phong. Mỗi một phong đều chuyên về một kỹ năng riêng biệt, ví dụ như Kiếm Phong chuyên dùng kiếm, Phù Phong giỏi chế phù… Đệ tử trong mỗi phong đều không dưới vạn người. Trong đó, Kiếm Phong có nhiều đệ tử nhất, cũng là có thực lực mạnh nhất trong phái, toàn bộ Kiếm Phong đều là kiếm tu, phong chủ lại là Chưởng môn Khâu Cổ Phái, Tử Mộ Chân nhân. Chính là người ở trong đại điện ngày đó đã đo linh căn cho nàng. Phong Chủ mỗi phong đều có tu vi Nguyên Anh, nghĩ lại thì mấy vị ngồi trong đại điện hôm đó, chắc chắn cũng là các vị Phong chủ.
Nữ tử mà nàng đã đắc tội đó cũng là Phong chủ Đan Phong, Hồng Trù Chân nhân. Đan Phong chuyên về luyện chế đan dược, Phong chủ lại là Luyện đan sư cấp chín hiếm thấy trong Tu Tiên Giới. Người tu tiên khó tránh được việc mượn đan dược để nâng cao tu vi, vậy nên nhiều lúc phải nhờ Đan Phong giúp đỡ, có thể nói, không ai sẽ tùy tiện đắc tội một Luyện đan sư, huống chi còn là Luyện đan sư cấp chín. Thế mà nàng lại đặc tội với người ta!
Chúc Diêu biết rõ chân tướng liền nước mắt cũng chảy ròng ròng.