"Tô muội muội, muội nghe ta nói đã." Tiêu Dật kéo người trước mặt lại, "Ta và Linh Lung cùng nhau lớn lên, ta phải có trách nhiệm chiếu cố cho muội ấy."
"Huynh nói bậy, thanh mai trúc mã gì chứ, huynh rõ ràng là thích cô ta." Tô Tử khóc đến lê hoa đái vũ.
Ôi, hóa ra còn là tình tay ba. Chúc Diêu lập tức khởi động chế độ hóng chuyện, quay đầu nhìn sang Vương Từ Chi bên cạnh, yên lặng vỗ vỗ vai cậu, rồi sẽ có người thích đệ, rồi sẽ có một muội muội khác a.
"Huynh nói đi, huynh đến cùng là chọn cô ta, hay là chọn ta?" Tô Tử chất vấn.
"Tô muội muội." Tiêu Dật không trả lời thẳng, mà kéo tay Tô Tử đặt trên ngực mình, "Tâm của ta muội thật sự không rõ sao? Kể từ hôm đó, lần đầu tiên gặp muội tại quảng trường, tâm ta đã vì muội mà luân hãm, rốt cuộc không thể trở lên yên tĩnh như trước được nữa."
"Tiêu Dật ca ca..."
"Mỗi một câu nói, mỗi một hành động của muội, thậm chí chỉ là một nụ cười mỉm cũng đều tiến vào trái tim ta. Khiến cho ta không thể nào quên được, nếu không nhìn thấy muội, trái tim ta lại đập loạn lên. Cả một đời một kiếp này, ta đều muốn chăm sóc tốt cho muội, muội thật sự không tin ta sao?"
Nha, Tiêu Dật này không đi diễn phim tình cảm thì thật là đáng tiếc a. Chúc Diêu yên lặng móc ra hai cái màn thầu, một cái đưa cho Vương Từ Chi bên cạnh, một cái là để mình gặm.
Quả nhiên chỉ một giây sau, muội tử đó không còn giận dữ nữa, gương mặt lại tràn ngập cảm động, "Tiêu Dật ca ca..., ta..., ta tin, ta tin. Ta chỉ là ghen tị, ghen tị người bên cạnh huynh nhiều năm như vậy là cô ta, mà không phải ta. Ta mới là người yêu huynh nhất."
"Tô muội muội..."
"Tiêu Dật ca ca..."
Hai người càng ngày càng tiến gần nhau, rốt cục áp sát vào nhau, sau đó lăn lộn với nhau...
Bánh bao trong tay Chúc Diêu bịch một cái rơi trên mặt đất, cái tiến triển này cũng quá nhanh rồi a, tại sao đang là thể loại ngôn tình, lại chuyển sang thể loại xôi thịt này rồi, hơn nữa khẩu vị lại còn mặn như vậy. Các ngươi mới mười mấy tuổi thôi đó, vẫn còn là vị thành niên đó nha!
Chỉ thấy Tiêu Dật đã cởi ra từng kiện từng kiện y phục của muội tử, hai bàn tay cũng di chuyển dần xuống, khiến cho hơi thở muội tử trở lên gấp gáp.
"Tiêu Dật ca ca.. a, ta.. ta.., Tiêu ca ca... xin huynh, cho muội a..!"
Tiêu Dật tà mị cười một tiếng, vừa dùng đầu lưỡi miêu tả thân hình muội tử, vừa vỗ về, "Tô muội muội, đừng nóng vội, ca ca sẽ cho muội thứ tốt nhất." Sau đó cởi ra từng kiện y phục của chính mình.
Chúc Diêu đang ngồi xem một cách hăng say, chợt hai mắt tối sầm lại, một đôi bàn tay che chắn lại tầm mắt của nàng. Mẹ nó, nhóc con này đang làm gì vậy? Đúng thời khắc mấu chốt, ngươi thế mà không cho ta nhìn.
Âm thanh Vương Từ Chi khàn khàn, mang chút lúng túng khó xử, "Thái sư thúc, phi lễ chớ nhìn!"
Chớ nhìn em gái ngươi, nội tâm Chúc Diêu đang gào thét. Xú tiểu quỷ này, thường những lúc có chuyện tuyệt sẽ không thỏa hiệp, mới chịu gọi nàng là thái sư thúc. Nàng ở hiện đại cũng đã từng xem thể phim người lớn này rồi, thật vất vả mới được nhìn trực tiếp thế này, vậy mà lại không cho nhìn.
Tuy mắt bị che lại, nhưng thanh âm thì lại nghe được hoàn toàn không sót một từ.
"A..ưm, Tiêu Dật ca ca.. thật thoải mái, tiếp tục..."
"Thả lỏng một chút, tiểu khả ái của ta, ta sẽ để muội thoải mái hơn." Ách cảm giác như cũng không có cách nào nhìn thẳng vào từ tiểu khả ái này a.
"Tiêu Dật ca ca xin huynh... cho.. cho ta."
"Đừng có gấp, tiểu yêu tinh này."
"Tô muội muội..."
"Tiêu Dật ca ca..."
Bên kia nhiệt tình như lửa, mà Chúc Diêu bên này lại là một mảnh lúng túng vắng ngắt. Nội tâm nhỏ mọn của Chúc Diêu vẫn đang gào thét yêu cầu hình ảnh, dù âm thanh có hoàn mỹ đến đâu mà không có hình ảnh thì cũng là một bộ phim tệ hại a. Muốn xem muốn xem muốn xem muốn xem. Vương Từ Chi lại bịt mắt nàng quá chặt, không một khe hở nào.
"Nhóc con, bỏ tay ra!"
"Thái sư thúc, phi lễ chớ nhìn!"
"Xú tiểu tử, đệ cũng đang nhìn đó thôi."
"Đệ không, đệ quay đầu đi rồi."
"Tỷ mới không tin, đệ buông tay tỷ mới tin a."
"Chúc Diêu tỷ, đệ sẽ không mắc lừa tỷ đâu."
"Đệ là thằng nhóc khốn kiếp, chỉ biết ăn mảnh."
"Đi vào rồi!"
"Cái gì! ...?" Chúc Diêu dứt khoát kéo mạnh tay cậu nhóc ra, "Kích thước thế nào? Có lớn không?"
Vương Từ Chi: "..."
Chúc Diêu: "..."
Hiện trường trong nháy mắt liền tĩnh lặng, chỉ có cách đó không xa lại truyền đến từng đợt âm thanh không theo quy lật hài hòa, ba ba ba ba ba ba
Vương Từ Chi thở dài một tiếng, giống như cam chịu, chỉ tay về phía trước chỗ một hộ gia đình xa nhất, "Đệ vừa nhìn thấy một bóng người màu đỏ, tiến vào gia đình kia. Thân thủ cực kỳ nhanh."
Chúc Diêu lúc này mới nhớ tới chính sự, "Đi, chúng ta đi qua kiểm tra xem." Con cá cuối cùng cũng mắc câu.
Đây là đoán chừng là nhà của một người chưa có gia đình, chỉ có một gian phòng, trong phòng đèn vẫn đang chiếu sáng, Chúc Diêu và Vương Từ Chi cẩn thận từng li từng tí tới gần, nín thở thám thính bên trong, bởi vì không rõ ràng tình huống bên trong cho lắm nên Chúc Diêu không dám buông ra thần thức tìm kiếm.
"Tiểu ca ca, nô gia phục vụ ngươi như vậy có tốt không?" Trong phòng truyền đến âm thanh cực kỳ yêu mị của một nữ tử.
Sau đó lại là tiếng cởi y phục sột soạt sột soạt.
Không thể nào, lại nữa! Hôm nay là ngày gì vậy, tại sao người nào cũng đều muốn làm chuyện gì gì đó vậy, chẳng lẽ yêu đương vụng trộm còn lưu hành cả việc đốt lửa sao? Nàng nhớ tới trong thế giới động vật có một câu, mùa xuân đến, là mùa động dục a!
Hiện tại là mùa đông cơ mà!
Xem ra hôm nay không tra được cái gì rồi, Chúc Diêu lôi kéo Vương Từ Chi, định rời đi. Vương Từ Chi lại không chút động đậy, hơn nữa còn ra hiệu cho nàng im lặng nữa. Nha tiểu tử này, còn xem đến nghiện luôn, vừa mới khi nãy còn không chịu thừa nhận là mình nhìn lén đâu!
Vương Từ Chi nhìn thấy nàng giống như đang hiểu sai ý mình liền kéo tay nàng ra, chậm rãi viết trên tay nàng ba chữ, "Có Yêu Khí!"
Chúc Diêu mở to mắt, tĩnh tâm cảm nhận một chút, quả nhiên thấy được một cỗ khí tức không giống bình thường, mang theo chút mùi vị u ám, đây chính là yêu khí sao?
Hai người cẩn thận đi về phía trước mấy bước, ghé vào cửa sổ, thăm dò phía trong căn phòng.
Trong phòng có một nam một nữ. Nam tử nằm ở trên giường, còn nữ tử cực kỳ yêu mị đang dạng chân ngồi bên trên nam tử, thân thể vặn vẹo. Trên thân hai người đều không còn mảnh vải nào. Chúc Diêu còn không kịp thán phục tư thế nữ trên nam dưới này thì chợt sợ hãi, bởi xung quanh nữ tử kia có từng luồng khi đen dao động theo động tác của cô ta.
Một lúc sau, chỉ thấy đôi mắt của nữ tử kia dần hiện lên ánh sáng màu đỏ, luồng khí đen quanh thân càng thêm dày đặc nồng đậm, mà người nam tử bên dưới nàng, bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được cơ thể đang gầy đi một cách nhanh chóng, nàng đang hút tinh khí của người đó. Nữ tử thét dài một tiếng, sau lưng đột nhiên tỏa ra ba cái đuôi lớn.
"Yêu hồ!" Chúc Diêu nhịn không được thốt ra.
"Người nào?" Yêu hồ phát giác được động tĩnh, vung mạnh ra một chưởng, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, bức tường trong nháy mặt liền sụp đổ, nếu không phải hai người tốc độ nhanh, thì đã bị kẹt lại ở bên trong đống đổ nát rồi. Thân hình nữ tử lóe lên, đã khoác lên y phục bước tới, nhưng mà bộ y phục kia, chỉ là một kiện áo mỏng màu đỏ, căn bản không có tác dụng che lấp, thân thể mê người vẫn như ẩn như hiện.
Chúc Diêu và Vương Từ Chi không dám động đậy. Trên người bọn họ có Ẩn Tức Phù, chỉ cần không gây ra tiếng động, tu sĩ có tu vi dưới Nguyên Anh Kỳ, căn bản sẽ không thể phát hiện được. Mà yêu hồ này, nếu không lầm thì hẳn là Yêu thú cấp năm, tương đương với nhân tu Kim đan sơ kỳ.
Quả nhiên yêu hồ tìm một vòng, cũng không tìm được ai đó khả nghi, đột nhiên thần sắc lại trở lên lạnh lẽo, hướng về phía rừng cây cách đó không xa bay tới.
Móa, quên mất cái đôi uyên ương kia!