• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10

Tô Ninh Hinh chau mày lo lắng. Anh ta thấy thế liền phì cười: “Không có gì đâu cô yên tâm. Mà cô tên gì?”

“Tôi là Ninh Hinh.”

“Trác Viễn. Tôi về nhé.”

Ninh Hinh tâm tình ấm áp hơn mọi khi, vẫn là có người quan tâm sẽ tốt hơn.

Tiễn Trác Viễn về Ninh Hinh vào nhà đã thấy Hạo Văn nhìn cô đăm chiêu, anh nói: “Làm sao biết nhau?”

“Hôm qua anh ấy cho em mượn ô.”

Anh cười khinh mỉa mai: “Cô biết lựa quá nhỉ! Cậu ta cũng giàu đó.”

“Anh đừng suy nghĩ ai cũng như thế.”

“Không phải suy nghĩ ai cũng như thế, chỉ suy nghĩ cô như thế. Tôi đang suy nghĩ xem nên trả sự tự do cho không.”

Cô nghe đến được tự do thì lòng chớm nở tia hi vọng: “Thật sao?”

Anh nhướng mày đáp: “Đúng! Nhưng với một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Hạo Văn uống ngụm trà nói: “Bar thuộc Cố Thị còn thiếu phục vụ. Cô đến đó làm.”

Nghe đến điều kiện Ninh Hinh rụt rè nhưng nghĩ đến sự tự do cô đã không chần chừ: “Được.”

Ninh Hinh nghĩ ngợi, chắc anh mượn tống cổ cô đi sớm để đến với chị gái. Thật tốt!

Cố Hạo Văn nhếch mép, loại nữ nhân dễ dãi này anh thật chán ghét. Rõ ràng biết ý anh muốn cô đến bar làm gì mà vẫn đồng ý.

Cố Hạo Văn ngày càng kinh tởm con người Ninh Hinh.

Tối muộn, Cố Hạo Văn đưa Tô Ninh Hinh một bộ đầm body đen cúp ngực. Cô với dáng người quyến rũ cùng gương mặt sắc sảo khiến người khác động lòng, trên người còn ẩn hiện vài dấu hoang ái với anh.

Quán bar náo nhịp với những anh chị có nhiều kinh nghiệm trải đời quả là không hợp với Tô Ninh Hinh.

Dắt cô đến một phòng VIP với vài người bạn bè của anh. Anh chỉ vào đám nam nhân nói với cô: “Đến ngồi đi.”

Tô Ninh Hinh giờ đây mới hiểu anh kêu cô đến bar để làm gì. Đang suy nghĩ miên man thì anh đẩy cô vào những người kia, bản thân Hạo Văn lại ngồi ở một ghế đối diện.

Đám nam nhân không kiêng dè mà sờ soạng khắp người Ninh Hinh. Cô né tránh những bàn tay thô kệch, hướng đến anh hỏi: “Chẳng phải anh kêu em đến làm phục vụ sao?”

“Phục vụ trên giường.” Anh đáp nhạt.

Một tên nam nhân hôn vào chiếc cổ trắng ngần của cô miệng nói: “Hạo Văn, cậu làm gì mà con người ta đầy dấu đỏ vậy nè.”

Cố Hạo Văn môi nhấp ly rượu vang thượng hạng ngồi xem kịch hay. Một lát nữa thôi Trác Viễn sẽ đến, anh sẽ cho cậu ta thấy con người thật của Tô Ninh Hinh.

Ninh Hinh toan định chạy liền bị đám nam nhân giữ chặt xuống chiếc sofa dài. Một tên nam nhân tay không yên phận xoa nắn cặp đào đầy đặn bị lớp áo che, miệng cảm thán: “Thật muốn ăn.”

Hạo Văn nhếch mép đáp: “Cứ tự nhiên.”

Ninh Hinh kích động lắc đầu van xin: “Không, xin anh đừng làm vậy.”

Chỉ chờ đến câu này đám người mới dám vồ vập vào người cô như thèm khát từ lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK