• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 68

“Không được, chỉ được thân với anh.”

“Lêu lêu, Hạo Văn ghen.”

Hạo Văn không nói không rành bế Tô Ninh Hinh vào phòng nghỉ của Tổng giám đốc. Phải phạt mới được, thấy anh ghen còn dám trêu.

Công ty đến giờ ăn trưa, mọi người gọi nhau đi ăn trông rất đông vui.

Nhưng trên tầng cao nhất của Cố thị lại khác, yên ắng như thường ngày.

Tô Ninh Hinh giận dỗi lê cái thân đau nhức đi ra khỏi phòng nghỉ. Hạo Văn đang chăm chú đọc văn kiện, thấy em liền buông văn kiện đi đến đỡ: “Cẩn thận.”

Ninh Hinh gạt tay anh ra, chỉ về chưa đầy một ngày đã bị anh đè ra ăn sạch hai lần.

Lần đầu bị ăn là lỗi của anh, nhưng để anh ăn lần hai là do cô quá dễ dãi rồi.

Tô Ninh Hinh cầm cái bóp tiền đáp lẹ: “Không cần.”

Hạo Văn cứ đi theo em: “Em vào phòng đi, anh gọi đồ ăn đến.”

Ninh Hinh đi nhanh hơn miệng không ngừng trách móc: “Không có dám, anh tự ăn một mình đi.”

Thế là một lớn một nhỏ trước sau cũng đến nhà ăn công ty. Tô Ninh Hinh trố mắt nhìn, nơi này thật rộng và sạch sẽ.

Tô Ninh Hinh hí hửng đi vào không quan tâm nam nhân phía sau.

Đám nhân viên kinh hãi nhìn Tổng giám đốc thân vest đen lịch lãm đang cầm khay đồ ăn cho Tô Ninh Hinh. Đây là lần đầu anh xuống nhà ăn này. Ai gặp anh cũng dừng hoạt động giây lát để chào hỏi.

Tô Ninh Hinh nhận thấy có anh đi cùng quá rườm rà và gây chú ý. Đến đâu mọi người cũng nhìn theo liền gợi ý: “Hay anh về phòng đi. Lát ăn xong tôi đem lên.”

Hạo Văn nắm chắc khay cơm không buông, kiên định nói: “Không, anh thích ăn ở đây.”

“Hay anh đến chỗ khác ngồi đi.”

Hạo Văn một mực bám theo cô không rời, một li cũng không rời. Từ bao giờ Tô Ninh Hinh lại có cái đuôi cao quý khiến mọi người ngưỡng mộ thế này.

Hạo Văn theo em đến một bàn ở góc trống, Ninh Hinh vẫn chưa hết giận đâu nhé. Anh định ngồi kế bên liền bị xua đuổi: “Tổng giám đốc, đừng bám thôi tôi nữa.”

Đám nhân viên nghe xong thì xôn xao bàn tán. Không ngờ có một người xua đuổi Tổng giám đốc đẹp trai.

Nhận thấy mình quá đáng, Tô Ninh Hinh liền nắm tay anh ngồi cạnh.

Hạo Văn giận dỗi nói: “Được rồi, anh đi.”

Anh nói đi nhưng mông vẫn ngồi không có ý nhấc lên.

Ninh Hinh nắm lấy cánh tay anh nói nhẹ: “Thôi được rồi, em không giận anh nữa. Ăn đi.”

Hạo Vẫn bây giờ mới mỉm cười khoái chí ăn bữa trưa.

Tô Ninh Hinh thật chán bản thân, đúng là mình vừa nghèo ý chí lại còn thiếu nghị lực.

Tan tầm, bầu trời trong xanh nhẹ nhàng, từng đám mây lơ lửng vắt trên cao.

Hạo Văn và Ninh Hinh cười nói ra về chẳng để ý xung quanh bao anh mắt ngưỡng mộ trông theo.

Hôm nay là ngày biệt thự anh đón Ninh Hinh trở về, từ nay nơi này lại được gọi với cái tên thân thương là nhà.

Chiếc xe lăn bánh đến khuôn viên biệt thự thì dừng hẳn. Tô Ninh Hinh nhìn bao quát căn biệt thự cao lớn, nơi đây chứa quá nhiều kí ức vui buồn lẫn lộn.

Hít một hơi sâu Ninh Hinh bước ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK