Chương 37
Những cây hoa hướng dương ấy lại vô cùng giống Tô Ninh Hinh. Nó mạnh mẽ, quật cường, nó kiêu hãnh, cố chấp. Vẫn như một Tô Ninh Hinh của những tháng ngày trước, giữa dòng đời nhìn kẻ khác lần lượt hạnh phúc. Trải qua vô vàn thăng trầm vẫn kiên cường đối mặt, trải qua muôn ngàn khổ đau trái tim thuần nguyên vẫn không muốn người khác đau khổ, trải qua tháng ngày dày vò vẫn một mực hướng về duy nhất một chàng trai.
Từ xa, Trác Viễn và Hạo Văn ngồi ở ghế cây hướng mắt ra dõi theo từng nụ cười của cô với ánh mắt chứa ý tình.
Trác Viễn anh ta cảm thấy mình đã gặp được đúng người. Anh ta từng nghĩ sẽ quay về Mỹ sống nhưng rồi lại quay về đây, về thành phố phồn hoa này. Vì nơi đây có một Tô Ninh Hinh.
Cố Hạo Văn ánh nhìn đầy nhu tình rồi bất giác mỉm cười. Một Cố Hạo Văn ngạo mạn cùng băng lãnh sẵn sàng vứt bỏ tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười tựa xuân xanh của cô gái nhỏ.
Trác Viễn mắt trung thành ra xa nói: “Nơi này thật nhiều kỉ niệm.”
Hạo Văn ngẫm nghĩ về ngày trước, hai người mỗi khi trốn học đều dẫn Yên Nhiên ra đây. Nơi này là chỗ hẹn riêng của họ, không cần nói cũng tự khắc đến.
Trác Viễn nói thế là đang dò xét tình cảm anh dành cho Yên Nhiên sao. Đã lâu rồi anh nhận ra Yên Nhiên là tuổi trẻ, Ninh Hinh mới là cuộc đời.
Hạo Văn thở dài điềm đạm: “Đúng vậy, nhiều kỉ niệm nhưng đều là kỉ niệm. Hiện tại quan trọng hơn.”
Trác Viễn hài lòng với câu trả lời, đây quả là Hạo Văn bạn anh ta. Hạo Văn lại hỏi: “Khi nào cậu về Mỹ?”
“Đến khi nhận được câu trả lời.”
Anh ta chính là chờ câu trả lời từ Tô Ninh Hinh.
“Dù câu trả lời ra sao chúng ta vẫn là anh em.” – Hạo Văn.
Trác Viễn vỗ nhẹ vai bạn mình như lời hứa. Anh ta luôn có cảm giác rằng mình sẽ thất bại, nhưng với Trác Viễn thà thất bại chứ không bỏ cuộc.
Ánh nắng chói của sớm mai qua khe cửa chiếu vào phòng khiến Hạo Văn khó chịu thức dậy. Mỗi buổi sáng anh đều mỉm cười vì bên cạnh có cục bông nhỏ dụi đầu vào ngực anh. Hạo Văn tay ôm mặt em hôn vào trán, hôn vào má, hôn vào môi, hôn vài chóp mũi. Nơi nào cũng hôn qua.
Ninh Hinh mơ màng thức dậy nở nụ cười ngốc: “Chồng ơi mặt trời chói.”
Hạo Văn ôn nhu đáp: “Anh xin lỗi, hôm qua anh quên kéo rèm. Nào thức dậy chuẩn bị anh đưa đến công ty nhé.”
Ninh Hinh nhíu mày hỏi: “Công ty gì a?”
“Chỗ anh làm việc, nào đi.”
Anh dang tay bế thế giới riêng mình vào lòng, ân cần giúp cô vệ sinh cá nhân.
Sau khi năn nỉ Ninh Hinh ăn hết bữa sáng anh liền lấy xe chỗ cô đến công ty. Hôm nay công ty có cuộc họp quan trọng bắt buộc anh phải đến, nhưng bọn người Yến Yến chưa về nên anh lo cô không có ai chơi cùng sẽ tủi thân.
Tổng giám đốc quyền lực Cố Thị dẫn theo một nữ nhân đến công ty khiến không ít người bất ngờ. Từ lâu rồi anh không dính dáng nữ nhi tình trường, thật khiến người ta bất ngờ.
Tô Ninh Hinh được anh mặc vào chiếc váy vàng nhạt được thiết kế đơn giản, bên ngoài khoác thêm áo lông hình thỏ giữ ấm.
Trông bộ dáng đáng yêu vô cùng.
Đi phía sau lưng anh, Ninh Hinh ngó nghiêng nhìn mọi thứ chẳng để ý đám nhân viên chào anh rồi lại nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Ninh Hinh liền cảm thán: “Chồng ơi bự quá.”
Anh chạm nhẹ chóp mũi đỏ hồng vì lạnh đáp: “Nơi này đều là của em, em muốn làm gì cũng được.”
Ninh Hinh há hốc mồm ngây ngốc: “Em giàu vậy hả?”
Hạo Văn cười nhạt yêu chiều: “Chồng em là đại gia.”