• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 25

Tô Ninh Hinh chun mũi mở mắt, mặt mài tèm lem hớn hở rồi lại chu môi nói: “Nhưng chồng không cho ăn nhiều bim bim.”

Yến Yến nhìn điệu bộ dễ thương xém xíu bị bẻ cong đáp: “Vì chúng ta là bạn tốt nên sẽ ăn chung, anh hai sẽ không biết đâu.”

Ninh Hinh vui vẻ gật đầu, cả bọn châu đầu vào ăn đống bim bim rồi cười rộn cả khoảng sân sau.

Cố Hạo Văn xong việc liền đi tìm cục bông nhỏ của mình, đi ra đến sân sau anh tá hỏa với cảnh tượng trước mắt. Đống bim bim anh mua để Ninh Hinh ăn hai tuần giờ chỉ còn vỏ vương vãi, cô cái mặt bùn đất đang gậm bánh, bên má còn dính vụn bánh.

“Ninh Hinh! Các người vào nhà.”

Thế là cả bốn bị mắng một trận te tua. Anh bắt cô ngồi xem phim ở sofa, đám người Yến Yến cũng phải xem chung vì là bạn tốt mà.

Tô Hạo Văn đứng ở tầng hai nhìn xuống lắc đầu. Định sẽ xử ba người kia nhưng bảo bối nói họ là bạn tốt anh cũng đành bỏ qua. Tự nhiên anh lại vô tình rước thêm ba cục nợ về.

Cả bốn xem phim tình cảm lãng mạn, Ninh Hinh xem chẳng hiểu gì cả nhưng cũng tỏ vẻ chăm chú thưởng thức.

Đến đoạn nam chính đưa nữ chính một chiếc nhẫn thì nữ chính chủ động hôn môi nam chính thật lâu, cô chau mày khó hiểu.

Chồng hôn cô đâu có lâu vậy đâu, hay là nữ chính cảm ơn vì chiếc nhẫn nhỉ? Cô gái ngây ngốc hỏi ba người kế bên: “Hôn môi là cảm ơn à?”

Ba người kia nhìn nhau rồi cười lăn ra, tại sao chị hai lại dễ thương vậy chứ. Thuận theo Ninh Hinh, Yến Yến nói: “Đúng, đúng là cảm ơn.”

Ninh Hinh gật đầu ra dáng vương giả.

Ngoài kia, trời đã sụp xuống chỉ còn vài tia nắng nhợt nhạt trên nền trời đỏ lửa rực rỡ.

Ngoài trời đã được bao trùm bởi nền đen huyền bí, tiếng côn trùng rít lên từng hồi, xa xa tiếng xe ô tô lâu lâu vụt qua.

Tô Ninh Hinh nằm lăn lóc trên chiếc giường êm ái rộng lớn, Cố Hạo Văn lại chăm chăm nhìn vào màn hình lap top, thi thoảng lại đảo mắt nhìn cục bông xem đã ngủ chưa.

Ninh Hinh đang rất đói bụng cơ, nhưng mà Hạo Văn hình như còn giận chuyện khi trưa nên cô không dám lên tiếng.

Lát sau, chịu không nổi cô mới bĩu môi, ánh mắt tha thiết hướng đến anh nói giọng mũi: “Chồng, chồng a~”

Hạo Văn nhướng mày nhìn em. Ninh Hinh chạy đến gần nói: “Chồng ơi! Em đói.”

Hạo Văn xoa má em cưng sủng, vốn anh định giận cho Ninh Hinh chừa nhưng một tiếng chồng vang lên như thể kéo anh lên chín tầng mây. Thật sung sướng!

“Được, anh đi làm cho em ăn.”

Ninh Hinh hí hửng leo lên lưng anh, cái bộ đồ bông dày cuộm trong đáng yêu vô cùng.

“Em muốn ăn gì.”

“Em muốn ăn mì, ăn mì giống trong phim khi trưa.”

Hạo Văn đặt em xuống ghế, đến ngăn tủ tìm mì thì chỉ còn mì ly: “Ăn mì ly nhé.”

Cái đầu nhỏ bên trong cái nón áo bông gật gật.

Cố Hạo Văn nấu xong mì thì đem đến thổi cho cô ăn. Ninh Hinh vui vẻ đón lấy từng nĩa mì ngon lành.

Nhớ ra gì đó cô nhướng người hôn vào môi anh nghe rõ chốc. Hạo Văn đơ một xíu rồi hỏi: “Ai chỉ em vậy hả?”

“Yến Yến nói hôn môi là cảm ơn a. Nhưng mà đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK