• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3

Mặt trời xuất hiện kèm theo vài tia nắng ấm. Cố Hạo Văn mệt mỏi thức dậy liền thấy Ninh Hinh ngủ gật bên giường. Định đánh thức cô dậy nhưng lại bị vẻ đẹp dưới nắng sớm của cô đánh gục. Hảo! Vẻ đẹp thuần khiết như sương mai.

Tô Ninh Hinh nhíu mắt thức dậy thấy anh nhìn mình liền sợ hãi: “Em không cố ý ngủ lại. Em xin lỗi.”

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch này Hạo Văn lại không nỡ trách mắng.

“Đi ra đi.”

Tô Ninh Hinh vui mừng vì không bị mắng liền nhanh chân ra ngoài sợ anh đổi ý. Hạo Văn nhìn theo bóng lưng gầy gò thở dài.

Đã nhiều lần anh tự hỏi liệu Tô Ninh Hinh có đáng để hứng chịu sự trả thù của anh không. Hiển nhiên anh chỉ tự hỏi mà lại không đi tìm câu trả lời.

Gạt đi suy nghĩ anh chuẩn bị lên công ty. Anh là một tổng giám đốc siêng năng chưa từng đi trễ hay lơ là công việc.

Đến chân cầu thang liền bị Tô Ninh Hinh gọi: “Anh ăn sáng.”

Như thói quen anh vào nhà bếp ăn một mình trong vẻ khá cô đơn.

Tô Ninh Hinh hôm nay cả gan đứng gần nhìn anh nãy giờ dường như muốn nói gì đó. Thấy vậy anh lên tiếng: “Chuyện gì?”

Ninh Hinh giật mình đáp nhẹ: “Em à… em muốn xin một chuyện.”

Cố Hạo Văn nhàn nhạt đáp: “Nói.”

” Phía ngoài vườn em thấy rất trống. Anh cho em trồng cây ở đó nhé?”

Cố Hạo Văn nhìn chằm chằm về Tô Ninh Hinh không đáp. Cô cảm thấy không ổn liền xua tay: “Nếu không được thì thôi ạ. Em… em đi lau nhà đây.”

Vừa định đi thì Hạo Văn nói: “Được.”

Anh nói xong thì đứng dậy đi. Ninh Hinh phía sau trố mắt không tin, hôm nay anh hiền nhỉ.

Hạo Văn đứng lại nói: “Hôm qua cô chăm sóc tôi. Hôm nay tôi cho cô trồng cây. Chúng ta không nợ nhau, đừng tưởng bở.”

Anh nói rồi đi thẳng ra cửa. Ninh Hinh phía sau nhảy cẩng lên vì vui mừng sau đó lại ba chân bốn cẳng chạy đi làm việc nhà nhanh.

Chiều hạ, những đám mây lơ lửng trên nền trời xanh, vài tia nắng yếu ớt cuối ngày khẽ đu đưa trên từng tán lá.

Tô Ninh Hinh tay cầm cuốc, xẻng cùng hạt giống ra vườn. Khu vườn này khá rộng nhưng đã lâu rồi chẳng còn sức sống, đến cả một cọng cỏ cũng không có.

Ninh Hinh cầm xẻng xới đất theo hàng, từ nhỏ cô rất thích cây cỏ và động vật. Làm lát lâu thì gương mặt thanh tú đã lấm lem bùn đất vô cùng đáng yêu.

Bà quản gia từ xa đi lại liền có ý giúp đỡ: “Có cần ta giúp gì không?”

Ninh Hinh vui vẻ đáp: “Dạ bác ngồi chơi thôi cháu làm được rồi.”

Bà quản gia thấy vậy cũng nhắc nhở: “Thế cháu làm nhanh rồi vào nhé. Để khi cậu chủ về thấy cháu lấm lem như này vào nhà sẽ không hay. Ta về nhé!”

Cô cười tươi gật đầu. Chắc bà lại lo Ninh Hinh bị anh đánh, nhưng chuyện đó quá bình thường mà. Có điều dạo này anh ít đánh cô hẳn.

Giờ này trong căn biệt thự to lớn chỉ còn mình Cố Ninh Hinh, người làm và bác quản gia hết việc đều về. Anh là người rất ghét ồn ào nên đã dọn ra căn biệt thự riêng này ở và đương nhiên chưa bao giờ người làm được ở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK