Chương 31
Tô Ninh Hinh trong tay ông ta mơ màng, cơ thể nóng ran lên, hai má đã đỏ ửng không chút phản kháng.
An Hàn tiến đến: “Nè, trả cô ấy lại đây. Ông muốn chết sao?”
Anh ta tiến đến đấm người đàn ông. Người đàn ông phất tay liền có mấy tên đàn em đến hạ gục An Hàn. Vũ Nam sau đó cũng bị hạ gục, ông ta đem rất nhiều đàn em cộng với kĩ năng vệ sĩ của họ chưa được đào tạo bài bản.
Yến Yến võ trong người tuy không cao, nhưng lại ngất ngây với men rượu. Ninh Hinh yếu ớt đẩy tay ông ta ra: “Buông… buông ra a…”
Ông ta vuốt ve khuôn mặt non nớt thích thú: “Đi thôi bé con.”
Quản lí thấy tình hình không xong liền gọi cho ông chủ. Quán bar này xưa nay không có bảo kê bởi thế lực ông chủ quá lớn, nay có người phá đám thì không nể mặt rồi.
Vũ Nam chống cự chạy đến nắm lấy Ninh Hinh: “Không được đưa cô ấy đi, tên khốn.”
Ông ta mất kiên nhẫn đạp Vũ Nam té ra nền, An Hàn liền giãy giụa chạy đến đấm ông ta. Người đàn ông tức giận cho đàn em xúm đến đánh hai người họ.
Xung quanh người ta bu vào xem chuyện nhưng chẳng ai ra tay giúp. Bar giờ đây hỗn loạn vô cùng.
Ông ta nắm lấy tay Ninh Hinh lôi đi mặc cô giãy giụa.
Phía cửa, một người đàn ông thân vest lịch lãm tiêu sái bước vào, phía sau đàn em đi đầy phong độ. Khí thế này, nhan sắc này quá bức người. Người đàn ông đó là anh – Cố Hạo Văn. Đây là bar anh mở riêng để thám thính tình hình thương trường cũng như trên giang hồ.
Khi nãy nghe quản lí gọi anh định đến giải quyết vấn đề. Nhìn thấy Tô Ninh Hinh trong tay ông ta anh liền tức giận muốn chặt bàn tay dơ bẩn đang chạm vào người của anh. Anh thầm nghĩ: “Chết tiệt! Lại dám đến đây.” Nhưng bên ngoài lại lạnh lùng như nước.
Ông ta thấy Cố Hạo Văn liền e dè: “Cố… Cố tổng ngài?…”
Hạo Văn nhếch mép: “Tôi không được đến đây?”
Ông ta thở phào nghĩ anh đến để giải trí liền nói: “Được, được chứ. Cố tổng ở lại tôi về trước.”
Định đi nhưng liền bị đàn em của anh chặn lại. Tiến đến gần ông ta, anh nắm cánh tay Tô Ninh Hinh kéo về phía mình đầy tức giận. Nhìn đôi má hồng hồng, thân nhiệt nóng ran anh biết cô bị trúng xuân dược, thật không dễ qua mắt anh.
“Ông định đưa người của tôi đi đâu?”
Ông ta sợ hãi run rẩy, chẳng lẽ khi nãy họ nói đúng – cô là vợ anh: “Cô… cô ta là?”
Anh lãnh đạm đáp: “Cô ấy là vợ của Cố Hạo Văn.”
Mọi người nghe thấy há hốc mồm, thật ngưỡng mộ cô gái đó.
Ông ta nghe đến đấy liền quỳ thụp xuống ôm lấy chân anh van xin: “Cố tổng, tha cho tôi, xin ngài. Tôi có mắt như mù, tôi…”
Cố Hạo Văn nhàm chán ngắt lời: “Lắm lời.”
Anh đạp ông ta bò lăn ra sàn. Ra lệnh cho đàn em: “Ông ta và đám người đi theo hôm nay phải chết.”
Mặc lời van xin của ông ta anh vẫn không xoay chuyển, vốn dĩ xưa nay Cố Hạo Văn từ thương trường hay trên chiến trường thì địa vị và lời nói đều vững như bàn thạch.
Đám người trong bar im bặt không dám hó hé, thật không ngờ hôm nay lại gặp được người vợ bí ẩn của Cố tổng.
Đám người Vũ Nam thấy anh liền đến mừng rỡ ôm vết thương: “Anh hai, anh hai…”
Cố Hạo Văn giọng nói nhỏ mang đầy uy quyền: “Còn dám kêu anh hai.”
Bên cạnh Tô Ninh Hinh chịu đã không nỗi. Cô ôm chặt lấy cổ anh, thật mát. Miệng nhỏ thỏ thẻ đủ để Hạo Văn nghe: “Nóng, nóng quá…”