• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43

“Vậy ngày mai đưa em ấy ra ngoài thư giãn để giảm căng thẳng não bộ.”

Hạo Văn gật đầu tán thành.

Căn biệt thự thường ngày đầy ắp tiếng cười của Tô Ninh Hinh và tiếng cưng sủng của Cố Hạo Văn nay lại chùng xuống.

Những ngày cuối thu với từng chiếc lá vàng úa còn xót lại, mây trời bãng lãng nhẹ nhàng.

Tô Ninh Hinh thức dậy trong lòng Hạo Văn. Cô tay dụi dụi mắt khó chịu tiếp nhận ánh sáng.

Hạo Văn say mê nhìn từ khi Ninh Hinh còn ngủ, giờ mới lên tiếng: “Thức dậy nào bảo bối.”

Ninh Hinh mỉm cười nhìn anh rồi lại khó hiểu đáp: “Chồng ơi, sao mắt chồng đen như con gấu trúc trong thế giới động vật vậy?”

Hạo Văn nheo mắt, đêm qua anh không tài nào chợp mắt được vì chuyện Ninh Hinh có dấu hiệu nhớ lại mọi chuyện.

“Đáng yêu như gấu không?”

Ninh Hinh ngẫm nghĩ đáp: “Chồng đu cây được không? Đu được mới đáng yêu như gấu a~.”

Ninh Hinh chưa bao giờ thấy chồng đu cây nữa.

Hạo Văn bật cười hôn sâu vào má em: “Anh không đu cây được nhưng bây giờ anh dẫn em đi chơi được.”

Ninh Hinh ngồi bật dậy vui mừng, chồng làm việc rất nhiều nên ít đưa Ninh Hinh đi chơi lắm, cô cũng biết anh bận nên không mè nheo mà ngoan ngoãn ở nhà.

“Lẹ đi chồng.” – Ninh Hinh nắm tay anh kéo dậy.

“Được.”

Tô Ninh Hinh được anh mặc vào một bộ baby doll hồng nhạt cùng đôi scandal trắng trông khá năng động. Thật tình thì quần áo Ninh Hinh giờ đây gấp nhiều lần của anh nên việc chọn đồ cũng sẽ lâu. Chỉ trách Hạo Văn thấy thưong hiệu nào ra mẫu mới đều tậu về ngay cho bảo bối.

Cô tung tăng đi trước Hạo Văn đi sau. Xuống phòng khách đã gặp Trác Viễn đang ngồi bấm điện thoại. Ninh Hinh vui vẻ thông báo không quên khoác tay Hạo Văn: “Anh Trác Viễn đến rủ chồng đi a? Chồng bận đi với Ninh Hinh rồi.”

Hạo Văn vô cùng hài lòng mà véo nhẹ vào má em, hôm nay lại biết cách giành chồng nữa.

Trác Viễn lắc đầu cười khổ, mới sáng đã thấy cảnh xuân: “Không, anh và chồng sẽ đưa Ninh Hinh đi chơi.”

Ninh Hinh hớn hở chạy lại: “Thật a? Mình đi luôn đi.”

Hạo Văn chau mày: “Mình ăn sáng trước.”

“Dạ.”

Sau đó, cả ba lên xe đi đến bờ biển gần thành phố.

Nằm cách thành phố 5km về hướng Đông. Trớ trêu thay con xe xịn xò của Cố Hạo Văn được Trác Viễn cầm láy lại đi tận 2 giờ đồng hồ mà chưa đến. Trác Viễn nói con đường này ít người đi nên không sợ kẹt xe, với lại Google Map xác minh là đi được.

Nhưng có lẽ chỉ thích hợp đi bộ. Con đường gồ ghề với đá lởm chởm, ít cỏ cây nên nắng qua tấm kính mà chiếu vào khiến người trong xe mệt mỏi đi nhiều phần.

Hạo Văn chán nản trách móc: “Đây là con đường nhanh nhất đó hả?”

Trác Viễn tay cầm láy giải thích: “Tôi cũng đi lần đầu chưa có biết rành, khi về sẽ nhanh hơn.”

Hạo Văn thở hắt một hơi: “Về thì đừng đi đường này dùm cái, đi cắm trại cũng không yên là sao trời.”

Hạo Văn vừa trách móc vừa vỗ vỗ vai cho Ninh Hinh dễ ngủ. Đi đường xa cộng với nóng khiến Ninh Hinh mệt mỏi ngủ từ lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK