• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14

Vân Nguyệt đi đến ôm lấy tay anh nói giọng đáng thương: “Cô ấy nói em quyến rũ anh muốn em mãi mãi rời xa anh.”

Hạo Văn chau mày hỏi cô: “Có thật?”

Chung quy anh vẫn mong một lời giải thích từ Tô Ninh Hinh, anh không muốn trách lầm.

Ninh Hinh không nói lời nào mà xoay mặt đi hướng khác. Cô biết có nói ra anh cũng không tin.

Hạo Văn không nhận được câu giải thích thỏa đáng liền giận dữ quát: “Tiện nhân. Mau cút đi.”

Tô Ninh Hinh một mạch đi ra, lòng đôi chút nhẹ xuống.

Vân Nguyệt nhíu mày đi đến nũng nịu hỏi: “Anh à, sau không cho cô ấy nghỉ việc?”

Hạo Văn nhìn Vân Nguyệt chán nản đáp: “Đừng làm quá phận.”

Hạo Văn bỏ đi để lại Vân Nguyệt tức tối giậm chân.

Ninh Hinh đau lòng đi ra vườn hoa mình trồng, hoa ở đây đã bung nở xinh đẹp. Ở giữa vườn hoa, Tô Ninh Hinh đôi mắt chất chứa ngàn nỗi đau khổ. Khung cảnh tựa hồ giữa thế gian phồn hoa lại có một người lặng lẽ tổn thương.

Toàn bộ cảnh đó đều thu vào tầm mắt Cố Hạo Văn. Sao tâm can anh đau thế này? Chỉ cần cho Ninh Hinh rời đi thì mọi thứ đều trở về quỹ đạo. Nhưng anh không muốn.

Hôm sau, Hạo Văn nhận được thông báo chi nhánh của Cố Thị ở thành phố B gặp vấn đề, anh liền sắp xếp đến đó.

Ăn sáng xong liền dặn dò: “Một lát Vân Nguyệt có hỏi nói tôi đi công việc chiều về.”

Anh định đi thì nhớ ra gì đó, nhìn thấy Ninh Hinh đang loay hoay với mớ rau anh nói: “Hôm nay cô dọn dẹp hết nhà. Đừng nghĩ tôi đi rồi thì có thể trốn đi chơi với Trác Viễn.”

Nói xong anh đi thẳng ra cửa. Tô Ninh Hinh bĩu môi lẩm bẩm: “Ai thèm chứ.”

Gần trưa, Vân Nguyệt thức dậy thì đi xuống nhà. Nhìn quanh không thấy anh, cô ta hỏi: “Hạo Văn đâu?”

Bà quản gia kính cẩn đáp: “Thiếu gia nói đi công việc chiều về ạ.”

“Được rồi. Dọn đồ ăn ra.”

Tô Ninh Hinh sau khi dọn đầy bàn thức ăn ra thì nghe chuông cửa, cô nói: “Phu nhân dùng bữa. Tôi đi mở cửa.”

Vân Nguyệt thấy lạ, rõ ràng anh đi rồi thì còn ai tìm. Cô ta đi theo.

Ninh Hinh mở cửa thì gặp ngay khuôn mặt tươi tắn của Trác Viễn. Cô nói: “Anh đến tìm Hạo Văn ạ? Anh ấy không có nhà, hay anh vào nhà đi.”

Trác Viễn tìm anh để rủ đi bar nhưng không có nên cũng xua tay đáp: “Không có nhà vậy thôi. Em đợi anh xíu.”

Anh ta ra xe lấy một túi to đưa cô: “Đây là thuốc bổ và sữa rất tốt cho phụ nữ có thai. Em dùng như chỉ dẫn anh đã ghi trong đó.”

“Em cảm ơn anh.”

Trác Viễn nghi hoặc hỏi: “Em nói với Hạo Văn chưa?”

Cô ủ rũ đáp: “Dạ chưa. Em chưa dám nói.”

Tô Vân Nguyệt sau bụi cây cảnh nghe thấy liền hốt hoảng, cô ta thất thần đi vào nhà.

Nếu Ninh Hinh có thai thì đúng là một mối đe dọa lớn cho cô ta. Đứa em này thật rắc rối, cô ta phải sớm xử lí.

Trưa đến, căn biệt thự chìm vào yên tĩnh. Tô Ninh Hinh một mình lau dọn cả căn nhà to lớn.

Tô Vân Nguyệt sau vài giờ cũng ra khỏi phòng, cô ta nhếch mép tiến đến cầu thang nơi Ninh Hinh đang lau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK