• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 28

“Dạ cháu là Yến Yến, đây là Vũ Nam còn đây là An Hàn.”

“Các người nói xem, Hạo Văn có thích Ninh Hinh không?”

Vũ Nam ngơ ra rồi tĩnh bơ đáp: “Không phải thích đâu, anh hai yêu Ninh Hinh lắm.”

“Đúng vậy, phu nhân đưa Ninh Hinh đến đây hôm nay anh hai ăn không ngon ngủ không yên đấy.” – Yến Yến.

“Không chừng một lát anh hai lại đến cho xem.” – An Hàn.

Cố phu nhân gật đầu hài lòng, đường nào bà cũng lời. Nếu Ninh Hinh không chấp nhận Hạo Văn thì bà có con gái út, nếu Ninh Hinh chấp nhận thì bà có con dâu.

“Được rồi bây giờ chúng ta ra vườn.”

Cả bọn chạy theo sau lưng phu nhân.

Trong khi đó, ở biệt thư riêng của Cố Hạo Văn, anh ta chán nản chẳng để tâm trí làm việc. Cứ nhớ Ninh Hinh mè nheo, nhớ Ninh Hinh gọi “Chồng ơi.” Anh vò đầu bức tóc làm nốt đống hồ sơ rồi lấy xe đến biệt thự Cố gia. Anh nhận ra không thể sống thiếu cô được. Ninh Hinh luôn có trong từng nhịp sống của anh.

Ninh Hinh cùng mọi người hái trái cây vào nhà bây giờ đang ăn. Căn nhà thường ngày yên tĩnh nay lại nhộn nhịp tiếng cười bởi sự xuất hiện của Ninh Hinh.

Hạo Văn vào nhà đã thấy mọi người vui vẻ trò chuyện, cục bông nhỏ của anh đang ăn chùm nho xanh.

“Chào ba mẹ.”

Tô Ninh Hinh nghe giọng nói quen thuộc liền buông chùm nho chạy đến đu lấy anh: “Chồng, chồng ơi.”

Anh cưng sủng véo cái má đầy ắp nho.

“Có ngoan không?”

“Dạ ngoan. Ninh Hinh cho chồng nho nè, nho em hái a.”

Anh đến ngồi gần há miệng đón lấy nho cô đút, nhớ chết mất.

An Hàn ngồi đấy liền hớn hở: “Nè, mọi người tôi thắng rồi. Tôi đã nói trưa anh hai chịu không nỗi sẽ đến mà. Chung tiền đây.”

Vũ Nam và Yến Yến lấy tiền ra mà vẻ mặt bất mãn: “Thật là, nếu anh hai gáng đến chiều là em thắng rồi.” – Vũ Nam.

Cố phu nhân lắc đầu đưa tiền cho An Hàn mà không quên trách thằng con: “Con gáng đến 5h là ta thắng rồi. Chán con thiệt, không có nghị lực gì cả.”

“Chỉ trách Ninh Hinh làm con trai mẹ nhớ chịu không nỗi.”

Căn nhà lại một phen nhốn nháo, người tạo ra hỗn loạn này lại ngây ra ăn đống nho xanh tươi.

Cố lão gia nhàn nhạt hỏi anh: “Chồng? Cưới hỏi khi nào?”

Hạo Văn đôi mắt kiên định đáp: “Sau này nếu em ấy nhớ lại con sẽ theo đuổi em ấy. Còn nếu em ấy không nhớ lại cũng không sao, con sẽ chăm sóc em ấy cả đời.”

Đôi mắt ấy sâu bên trong chứa đầy sự cưng sủng anh dành cho Ninh Hinh pha chút kiên định, thật giống Cố lão gia của 30 năm về trước khi xin ba cho cưới phu nhân.

Ông gật đầu hài lòng nhìn con trai mình, anh đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi.

Người ta nói căng da bụng trùng da mắt quả không sai. Tô Ninh Hinh ăn xong thì ngáp ngắn ngáp dài muốn ngủ, Hạo Văn nhân cơ hội đưa bảo bối về.

Ninh Hinh chân quắp người anh, tay ôm cổ anh, cái đầu nhỏ tựa lên vai anh ngủ ngon lành chẳng hay ho mình đã về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK