• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 65

Ninh Hinh nhìn người đàn ông hối lỗi bên cạnh thì tâm tình dịu lại nói: “Anh cho em làm ở phòng kinh doanh nha.”

Hạo Văn liền không hài lòng: “Không, làm thư kí của anh.”

Ninh Hinh chỉ muốn khóc ròng, vậy là từ nhà đến công ty đều phải gặp anh. Mặc dù thương anh lắm nhưng gặp hoài anh sẽ giở thói biến thái cho coi. Coi bộ sẽ khổ dài dài.

Đến nhà xe Hạo Văn dừng lại, đưa mặt mình lại gần Tô Ninh Hinh, tay anh chỉ chỉ vào má: “Hôn một cái rồi đi làm nào.”

Ninh Hinh thở dài: “Thôi, tối đi.”

Hạo Văn bắt đầu trêu chọc cô: “Anh chỉ kêu hôn thôi mà chứ có làm gì đâu mà tối. Hay em…”

Tô Ninh Hinh đỏ mặt ấp úng: “Xấu xa.”

Nhận thấy Ninh Hinh cứ đánh trống lảng anh liền quàng tay sang sau cổ Tô Ninh Hinh, kéo cô lại gần, áp môi mình lên môi cô.

Lát sau, Cố Hạo Văn cũng chịu thả cô ra. Cả hai tiến vào công ty, Hạo Văn đi trước Ninh Hinh đi sau. Lần đầu Tô Ninh Hinh tận mắt thấy anh đến công ty, quả thật rất tuyệt.

Ngũ quan nam nhân đầy tỉ mỉ như bước ra từ tranh, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt băng lãnh khiến người ta đôi phần sợ hãi, quần áo chỉnh tề lịch lãm. Thật khác khi ở bên Ninh Hinh.Tô Ninh Hinh mới cảm kích làm sao, thì ra mình là ngoại lệ của anh.

Sự xuất hiện của một nữ nhân sau lưng một Tổng giám đốc không thích gần nữ sắc là một chuyện động trời.

Tô Ninh Hinh áo sơ mi, chân váy body công sở tôn lên dáng người mảnh mai. Gương mặt xinh đẹp, cùng nụ cười tươi tắn thật khác sự lạnh lùng của Hạo Văn.

Hai người đi gần đúng là bù trừ cho nhau.

Hạo Văn vươn tay khoác lên vai Ninh Hinh, tay còn lại bỏ vào túi quần. Nhìn cô gái bên cạnh, anh lại nở nụ cười hiếm thấy.

Cả hai tiến đến thang máy dành cho Tổng giám đốc để lên phòng làm việc. Bỏ lại phía sau đám nhân viên tò mò trông theo.

Ninh Hinh từng vào công ty khi mất trí, lúc đó Ninh Hinh trông như trẻ con nhìn rất đáng yêu, bây giờ lại thêm quyến rũ thì ai chịu nỗi.

Khi ấy còn nhớ như in Tổng giám đốc nói đây là vợ anh làm mọi người một phen hú hồn, sau vài tháng chuyện đó cũng trở thành bí mật mà không ai lý giải được.

Bây giờ lại nghe tin nội bộ nói đây là con gái út của Cố gia, là em gái Cố tổng. Bây giờ rốt cuộc cô ấy là ai?

Nhưng cho dù là ai thì cô ấy tốt số thật.

Trong thang máy, Tô Ninh Hinh gạt tay anh khỏi vai mình trách: “Anh có cần thể hiện ra bên ngoài vậy không? Ngại lắm.”

Hạo Văn véo chóp mũi cao đáp: “Mọi người đều biết em là vợ anh rồi. Ngại gì nữa, em nên tập quen dần.”

Ninh Hinh ngượng lắm chứ, nhân viên cứ nhìn cô bằng ánh mắt tò mò. Thêm phần anh là cực phẩm của công ty, tự nhiên bây giờ công khai quen với cô có khi nào cả công ty ghét bỏ cô không?

Đang suy nghĩ mông lung thì điện thoại Tô Ninh Hinh reo lên. Cô bắt máy “Alo.”

“Cậu thật là về hôm qua nay không thèm gọi mình.”

“Được được, một ly thật to nha. Ở Cố thị.”

“Tạm biệt.”

Hạo Văn thấy Ninh Hinh nói chuyện vui vẻ với người khác liền tò mò: “Ai đấy?”

“Là Mark ý, cậu ấy gọi hỏi thăm em.”

“Mới gặp hôm qua, hỏi thăm gì nữa.”

Biết anh đang ghen Ninh Hinh nở nụ cười bất lực. Nhón chân lên hôn vào môi anh.

Hạo Văn trong lòng vui mừng khôn xiết, tim đập rõ mạnh như thể chúng đang chơi DJ trong đó. Ninh Hinh là đang chủ động với anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK