• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69

Nơi đây vẫn mang màu chủ đạo cũ. Phía xa xa vườn hoa vẫn xanh tốt khiến Tô Ninh Hinh ngạc nhiên, cứ nghĩ giờ đây chúng đã tàn cả rồi.

Tô Ninh Hinh đi vội đến vườn hoa, Hạo Văn miệng cười đi theo. Anh biết cô sẽ thích.

Ninh Hinh trố mắt ngắm từng đóa hoa tươi tốt trong gió, tay sờ vào chúng thật mềm mại.

Cô xoay sang nói với Hạo Văn: “Em cứ nghĩ vườn hoa đã không còn nữa.”

Hạo Văn nựng má cô cưng chiều: “Tâm quyết của em mà, anh sẽ thay em làm những việc em không làm được. Lúc đó em vì anh mà phấn đấu, anh cũng phải vì em mà chăm sóc.”

Khoảng thời gian đầu Hạo Văn thường hay thuê người đến chăm sóc vườn nhưng sau khi Tô Ninh Hinh đi khoảng một năm thì anh đã tự tay chăm chút vườn này đến tận khi cô về.

Vườn hoa đã trồng lại nhiều lần nhưng vẫn loại hoa cũ, cây táo đứng đó vẫn sừng sững ra trái đều đặn mỗi mùa, giàn nho anh đã thay giống mới. Chung quy mọi thứ đều tuyệt vời.

Hạo Văn còn đem oải hương về trồng một khoảng riêng, hoa ra màu tím cả khu vườn trông rực rỡ mà không kém phần nhẹ nhàng.

Ninh Hinh nghe anh nói thì cảm động đáp: “Cảm ơn anh.”

Anh xoa cái đầu nhỏ ôn nhu: “Đi vào, chúng ta cùng làm bữa tối.”

Tô Ninh Hinh chợt nhớ ra liền hỏi: “Bác quản gia không còn làm hay sao mà mình nấu vậy?”

“Bác quản gia lớn tuổi nên nghỉ rồi, một tuần chỉ có người đến dọn dẹp một ngày.”

Từ ngày Ninh Hinh đi cuộc sống Hạo Văn thay đổi hoàn toàn. Con người vừa mới ôn nhu thì liền trở về khô khan, ngày trước cảm thấy trồng cây chán ngấy lại hì hục chăm bón cho cả khu vườn.

Ninh Hinh đi không bao lâu Hạo Văn cũng gửi quản gia một số tiền sau đó cho bà nghỉ. Phần vì anh ít về nhà, phần vì bà cũng lớn tuổi. Người giúp việc cũng chỉ còn hai người làm mỗi tuần một ngày.

Hạo Văn đi làm về thường hay ăn vội vài món ăn liền, hôm nào mẹ mang thức ăn đến thì ăn. Anh cũng dần quen với cuộc sống tẻ nhạt như vậy.

Cả hai vào nhà tắm rửa rồi cùng xuống bếp làm thức ăn.

Ninh Hinh nấu canh, Hạo Văn thái rau củ.

Ninh Hinh kho cá, Hạo Văn đi bày chén.

Khu bếp lạnh lẽo nay trở nên ấm nóng lửa hồng.

Trong bữa ăn, Hạo Văn ăn lấy ăn để. Anh nhớ những món Ninh Hinh làm lắm. Tay không quên gắp thức ăn cho cô gái bên cạnh.

Ăn xong, cả hai cùng nhau rửa bát. Sau đó cùng nhau đi xem phim. Chọn một bộ phim tình cảm hài hước. Tô Ninh Hinh tựa vào vai anh xem phim.

Căn nhà từ lâu âm u thiếu vắng tiếng người nay lại trở nên sáng sủa rộn ràng. Có Tô Ninh Hinh nơi đây mới là nhà.

Gặp sớm gặp muộn không bằng gặp đúng lúc. Cố Hạo Văn tin giờ đây đã là đúng lúc.

Song, dù cho xuân qua hạ tới thu sang hay đông tàn, năm tháng nhất nhất trôi qua thì Cố Hạo Văn vẫn chưa hối hận khi biết Tô Ninh Hinh. Thứ anh hối hận chỉ là đến tận sau này mới biết Tô Ninh Hinh là cả cuộc đời.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK