Chương 11
Ninh Hinh nằm đó đôi mắt đã sớm đỏ hoe. Cô chưa từng dám tưởng tượng anh sẽ làm điều này với cô, dù biết anh hận cô, anh ghét cô. Giây phút này, Tô Ninh Hinh tràn trề thất vọng và sự hận thù với Cố Hạo Văn.
Trong giây phút Tô Ninh Hinh đau khổ sắp buông bỏ thì cánh cửa mở ra. Trác Viễn vừa vào đã thấy Ninh Hinh yếu ớt tránh né đám người kia liền đến đẩy họ ra, anh kéo Ninh Hinh về sau lưng mình.
“Các người điên rồi à.” – Trác Viễn.
Anh ta nhìn Cố Hạo Văn ngồi điềm tĩnh thì hiểu ra ít nhiều, nói: “Sao cậu không giúp em ấy. Dù gì hai người cũng quen biết.”
Hạo Văn chán nản đáp: “Tôi cho phép họ làm đó.”
“Đối xử với cô gái yếu mềm như vậy cậu không thấy tồi sao? Cậu không còn là Cố Hạo Văn ngày trước mà tôi và Yên Nhiên biết nữa.”
Cố Hạo Văn bất động khi nghe đến tên Yên Nhiên, chiếc bàn thạch trong lòng anh chỉ Yên Nhiên mới có thể xoay chuyển.
Trác Viễn nói xong liền nắm tay dắt Tô Ninh Hinh đi khỏi. Đám nam nhân tiếc nuối vì mất một con mồi ngon lành.
Tô Ninh Hinh tâm tình cảm động vô cùng, khoảnh khắc Trác Viễn để cô đứng phía sau và ra mặt bảo vệ thì cô thật sự muốn khóc. Đã nhiều năm như vậy anh ta là người đầu tiên quan tâm cô như thế.
Trác Viễn và Ninh Hinh ngồi ở một công viên vãng người, anh đưa cô chai nước rồi hỏi: “Hạo Văn tàn bạo có, cậu ấy có thể giết người không gớm tay nhưng tất cả đều có lí do cậu ấy mới làm như vậy. Tại sao cậu ấy đối xử với em như vậy?”
Ninh Hinh hít một hơi sâu trải lòng: “Năm đó công an kết luận em là người tông chết Yên Nhiên.”
Cô đã thật sự tin tưởng Trác Viễn nên mới dám nói ra bí mật khiến bản thân đau khổ nhiều năm nay.
“Cậu ấy trả thù sao? Đã bốn năm rồi.”
“Nếu em nói không phải em, anh tin không?”
Trác Viễn xoáy sâu vào đôi mắt cô gái bên cạnh, trong đáy mắt cư nhiên không chứa bất kì giả dối nào. Không hiểu tại sao cô đã hoàn toàn chinh phục một bác sĩ kỉ tính như anh.
Anh ta bất giác gật đầu.
Ninh Hinh nhận được sự tin tưởng thì đôi môi vẽ lên nụ cười vui mừng đã tắt ngấm từ lâu.
Hơn giữa đêm Ninh Hinh được đưa về nhà. Đến nhà đã thấy Hạo Văn chờ sẵn, anh thấy cô thì cảnh cáo: “Cô đừng hòng thoát khỏi tôi để theo nó.”
Hạo Văn giải thích cho việc mình không muốn cô rời xa anh là vẫn muốn hành hạ cô. Nhưng liệu chỉ đơn giản là như vậy?
Ninh Hinh thất vọng hiện rõ trên gương mặt hỏi: “Anh không thấy thương xót em sao?”
“Vậy bốn năm trước cô say rượu đâm vào Yên Nhiên có thương xót không? Cô bỏ trốn mà không đưa em ấy vào viện có thương xót không? Nếu cô chịu ở lại đưa em ấy vào viện bây giờ em ấy đã không mất.” – Anh dường như không còn giữ được bình tĩnh.
Hạo Văn tiến đến tay bóp lấy cổ Ninh Hinh mà nói to: “Cả đời này cô đừng hòng sống yên ổn.”
Lời nói đó như kéo Tô Ninh Hinh từ đỉnh cao xuống vực sâu vạn trượng. Người đàn ông cô yêu rất chung thủy nhưng tiếc thay sự chung thủy đó không dành cho cô.
Thấy khuôn mặt tái nhợt nhưng không van xin của Tô Ninh Hinh anh liền tĩnh dậy, buông cô ra nói: “Cút.”