• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 58

“Em tha thứ cho anh, hận thù không được gì cả. Trải qua nhiều đau khổ giờ đây em chỉ muốn bình yên sống, không oán không hận. Như vậy cuộc sống sẽ vẹn toàn.”

Anh nhìn Ninh Hinh, mỉm cười đau buồn: “Anh vẫn ở đây chờ em quay về để bản thân chuộc lại lỗi lầm. Anh yêu em, yêu em rất nhiều.”

“Em…”

Biết cô đang bất ngờ anh liền giải vây: “Nhưng chỉ cần là điều em muốn anh luôn phía sau ủng hộ, anh sẽ đợi, mấy năm cũng đợi. Ai không muốn tình yêu mình được trọn vẹn, nhưng so với sự trọn vẹn này thì cuộc sống vui vẻ của em vẫn quan trọng hơn.”

Cô bất động không trả lời, Ninh Hinh đã động tâm với những lời nói này nhưng cô không cho phép mình đi vào vết xe đổ cũ.

Hạo Văn hít hơi sâu, nói nhạt: “Anh sẽ không níu kéo em ở lại mà sẽ ủng hộ em, anh sẽ ở phía sau em dõi theo. Em đừng bận tâm về anh, em hãy làm những gì em muốn. Nhưng chỉ cần em quay lại anh vẫn đứng đây, sau lưng em, đợi em.”

Mọi thứ tốt nhất nên quay về quỹ đạo cũ của 7 năm về trước khi cả hai chưa biết nhau, khi trái tim Hạo Văn còn thuần túy.

Ninh Hinh đã suy nghĩ rất nhiều, đây là cách lựa chọn hoàn hảo nhất thời điểm này.

“Thời gian bên đó em sẽ cố gắng chữa lành vết thương lòng, khi trở về hứa sẽ tốt hơn sẽ mở lòng đón nhận một hạnh phúc mới. Em sẽ cố gắng tu dồi bản thân để xứng đáng với danh phận mà cố gia cho em và không phụ sự kì vọng của mọi người.”

Ninh Hinh từng vì anh ngoan cường, mạnh mẽ đến cùng, vì anh mà băng qua gió sương cuộc đời…

Hạo Văn hôm nay sẽ vì em mà gạt đi hạnh phúc mình xây đắp để đổi lấy nụ cười tựa nhật nguyệt, Hạo Văn hôm nay vì em mà buông tay để em thỏa sức vẫy vùng ngoài trời cao biển lớn…

Hạo Văn đã biết thật sự yêu là gì. Yêu không phải là sự ích kỷ càng không phải sự chiếm hữu. Yêu là đơn thuần mong người ấy hạnh phúc, an yên.

Hạo Văn gật đầu buông lời: “Hãy trở về, anh đợi em.”

“Sau này, anh gặp cô gái nào yêu anh vừa hay anh cũng thương cô ấy. Anh hãy mở lòng đón nhận cô ấy.

Em rất vui khi nhìn thấy anh hạnh phúc bước vào lễ đường. Đừng đợi em, em không biết khi nào em mới trở về…” – Ninh Hinh buồn bã nói.

Hạo Văn cười đùa trêu: “Gặp nhau muộn một chút cũng không sao. Càng già thì càng có nhiều thời gian cho nhau.”

Gió chướng thổi từng kẽ lá nghe rì rào êm tai, đàn chim yến bay về phương bắc nghiêng ngả trên nền trời xanh không mỏi cánh.

Tô Ninh Hinh kéo vali đi không quên ngoảnh mặt lại tạm biệt mọi người. Có ba mẹ, có Trác Viễn, có Hạo Văn, có Yến Yến, Vũ Nam và cả An Hàn. Thật vui vì những gương mặt bên cạnh cô năm tháng vẫn ở đây.

Tô Ninh Hinh quay đi, bóng dáng khuất dần sau cánh cửa. Bỏ lại phía sau bao hoài niệm tuổi trẻ, bên thương mến còn dở dang…

Hạo Văn nhập một dòng tin nhắn gửi đi: “Anh tin em.”

Thành phố lại bước sang một ngày mới, có mây xanh có gió mát, có chim hót có nắng vàng, chỉ là không có Tô Ninh Hinh.

Đã hơn một tháng kế từ ngày Tô Ninh Hinh rời xa cuộc sống của Cố Hạo Văn.

Anh vẫn giữ đúng lời hứa với cô trước khi chia tay rằng anh sẽ sống thật tốt, nhưng sống tốt không có nghĩa là vui vẻ.

Ngày ngày, Hạo Văn mang vẻ mặt nghiêm nghị đến công ty, anh vùi mình vào công việc để bản thân bận rộn cũng chỉ muốn vơi đi nỗi nhớ nhung. Đôi khi cả tuần mới về nhà một lần. Cố phu nhân nhiều lần động viên nhưng cũng bằng thừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK