Chương 57
Mọi người cầm đũa lên ăn, Hạo Văn gắp miếng sườn định cho vào chén Ninh Hinh vừa lúc Trác Viễn cũng cho miếng tôm vào đấy.
Ninh Hinh ngại ngùng: “Đây, em ăn được hết.”
Cả hai yêu chiều nhìn cô, trong ánh mắt khó giấu nỗi say mê.
Đương nhiên cảnh tượng đó thu gọn vào tầm mắt người phụ nữ từng trải, Cố phu nhân.
Sau khi dùng bữa xong mọi người ra sofa ăn trái cây. Cố lão gia ôn tồn cất giọng: “Con đi định khi nào về?”
Hạo Văn tuy không nhìn em nhưng vẫn luôn để tâm và chờ đợi câu trả lời.
“Con chưa biết nữa, nhưng con sẽ về với một Ninh Hinh tốt hơn.” – Ninh Hinh đáp.
Cố lão gia gật đầu hài lòng, tốt, rất có ý chí.
Trác Viễn khéo đùa chọc: “Ninh Hinh chắc phải tìm được con rể cho cô chú mới về.”
“Anh này, em chưa có nghĩ đến đâu.”
Mọi người ồ lên cười trong sự ngượng ngùng của Ninh Hinh.
Duy chỉ Hạo Văn không hề vui.
Cố lão gia tuy ít nói nhưng lại khá sâu sắc, nhìn thôi đã biết con trai mình say mê Ninh Hinh đến mức chết đi sống lại mà vẫn gáng gượng.
Biết những lỗi lầm mà con mình gây ra nên bây giờ chẳng dám đòi hỏi gì. Ông rất thương cảm cho cô bé này qua lời kể của vợ. Cũng xem cô như con cái trong nhà, nói chung con gái và con dâu đều như nhau chỉ khác cách gọi.
Ông cất giọng dặn dò: “Sang đó nếu con có gì không thoải mái hay buồn cứ về nhà ha. Không cần ép buộc mình.”
Cố phu nhân liền bồi thêm: “Đúng đúng, về mẹ nuôi không có gì phải lo. Sáng sẽ đi ăn nhà hàng, trưa sẽ đi mua sắm, chiều sẽ đi chơi đây đó ha, mọi thứ đều có Hạo Văn lo.”
Cô cười khúc khích đáp: “Nếu vậy Hạo Văn sẽ sớm ăn mày mất.”
Cả nhà chìm trong tiếng cười.
Cố gia hôm nay nhộn nhịp lạ thường vì sự có mặt của Ninh Hinh.
Khuya muộn khi Trác Viễn đã về, ba mẹ cũng đi nghỉ ngơi thì Hạo Văn mới lên tiếng: “Chúng ta có thể nói chuyện không?”
Ninh Hinh mỉm cười gật đầu, né tránh mãi cũng không phải là cách.
Hạo Văn và Ninh Hinh đi ra vườn, nơi này vẫn không khác gì lần trước khi Cố phu nhân đưa cô về.
Cả hai ngồi bên xích đu, Ninh Hinh nhìn lên bầu trời đầy sao nhấp nháy, thật rộng lớn. Bất giác cô cảm thán: “Đẹp thật.”
Hạo Văn buồn rầu lộ rõ trong đáy mắt sâu cất giọng: “Em cũng gần đi rồi nhỉ. Em… sẽ quay về chứ?”
Ninh Hinh đáp: “Em sẽ về.”
Cả hai lại chìm vào im lặng, chỉ còn nghe tiếng côn trùng ríu rít.
Anh lát sau cũng cất giọng não nề: “Trước đây anh thật tồi tệ khi hiểu lầm em lại còn đối xử với em như vậy. Anh xin lỗi em. Quãng thời gian đó thật sự anh đã… yêu em, nhưng bản thân lại né tránh, anh thật hèn nhát. Nếu anh biết nắm bắt thì có lẽ bây giờ ba trái tim đã còn nguyên vẹn. Anh là nguyên nhân của đau khổ hôm nay, lỗi lầm của anh quá lớn so với trái tim bao dung của em.”
Ninh Hinh đã sớm tha thứ cho anh nên cũng không còn cầu kì lời xin lỗi. Vốn dĩ ông trời cho đôi mắt con người phía trước là để luôn nhìn về tương lai.