• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23

Ninh Hinh vui vẻ gật đầu rồi ôm anh: “Cảm mơn chồng.”

Tiếng chồng ngọt ngào khiến tâm can anh mềm nhũn, thật muốn cắn vào cái môi vài phát.

Xế chiều, Tô Ninh Hinh cựa mình thức dậy trong vòng tay Cố Hạo Văn. Anh đã thức từ lâu chỉ là say mê ngắm nhìn bảo bối nhỏ ngủ.

Ninh Hinh mắt nhắm mắt mở chu môi thỏ thẻ: “Ưm, chồng chồng ơi…”

Hạo Văn ánh mắt hiện rõ ý cười đáp: “Hửm? Anh đây.”

“Em kêu chơi.”

Anh nghiêng mình thơm vào cái má màu phấn nộm, thật thích: “Thức dậy tắm rồi anh dẫn em ra vườn chơi.”

Nghe đến đi chơi Ninh Hinh liền mở to đôi mắt, hớn hở ngồi dậy: “Đi tắm a.”

Hạo Văn đến tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ dài trong một đám quần áo mới mua. Tiến đến bế Ninh Hinh vào phòng tắm. Nhìn xem bộ dạng anh khác gì trông trẻ không chứ.

Trong phòng tắm, Ninh Hinh ngồi lọt thỏm giữa cái bồn tắm đầy xà phòng. Anh lại miệt mài thoa đều lên da cô, Ninh Hinh nghịch ngợm lấy bọt xà phòng trét lên đầu anh làm hình tai thú.

“Em nghịch quá.”

“Ninh Hinh làm cho chồng cái tai thỏ nè.”

Xong xuôi, cả hai sạch sẽ đi xuống nhà. Ninh Hinh chạy trước anh theo sau.

Ngoài vườn, những bông hoa đã nở to, dưới cái nắng chiều tàn yếu ớt càng làm những bông hoa thêm diễm lệ.

Tô Ninh Hinh chạy đến giữa đám hoa: “Chồng ơi, đẹp quá.”

Cố Hạo Văn thầm cảm thán, lúc nào Ninh Hinh gọi tiếng chồng nghe cũng thật êm tai: “Đứng yên để anh chụp một bức ảnh nào.”

Camera bắt trọn cảnh Tô Ninh Hinh giữa vườn hoa cười tươi, so với nụ cười đơn thuần cùng vẻ đẹp như sương mai của cô thì quả thật hàng trăm đóa hoa ở đây vẫn kém xa.

Hạo Văn đặt làm ảnh nền sau đó hài lòng cất vào. Chỉ về cây táo anh nói: “Em nhìn cây táo này.”

Cô chạy đến gần anh và cây táo: “Có trái kìa, Ninh Hinh muốn ăn.”

Anh đưa tay hái xuống quả táo đỏ rực đẹp mắt, Tô Ninh Hinh vậy mà cắn một phát thỏa mãn.

“Vườn này là em trồng đó.”

Ninh Hinh nhìn anh long lanh: “Em không có trồng a.”

Hạo Văn dẫn em đến xích đu gần đó ngồi. Ninh Hinh cắn một miếng táo to nhai nhóp nhép, sau đó lại đưa đến trước mặt anh nói: “Chồng ăn không?”

Hạo Văn vui vẻ định há miệng định ăn thì nhìn thấy gương mặt nũng nịu tiếc nuối của cô. Nhìn về quả táo anh lại hiểu ra rồi: “Em ăn đi, anh không ăn.”

Ninh Hinh ngẫm nghĩ gì đó liền đáp: “Bởi vì chồng là chồng nên em cho chồng một miếng.”

Cố Hạo Văn nén hạnh phúc ăn một miếng nhỏ rồi lại đặt môi mình lên môi cô. Ninh Hinh không biết gì cả nhưng cũng không hỏi thêm chỉ chú tâm ăn táo.

Cả hai bên nhau trên chiếc xích đu đung đưa. Cái nắng chiều rọi vào thật lãng mạn.

Sau khi vào nhà ăn tối, Ninh Hinh phải về phòng vì ba người bạn mới đi mua đồ mất rồi.

Hạo Văn cư nhiên leo lên giường ôm cô vào lòng thủ thỉ: “Ngủ ngon, bảo bối.”

Tô Ninh Hinh lại non nớt hỏi: “Nhưng hôm nay trời không mưa chồng cũng ngủ chung sao?”

Hạo Văn không ngẫm nghĩ đáp: “Chúng ta phải ngủ chung, nhỡ tối mưa thì sao, hay em đang ngủ gặp ác mộng vẫn có anh ở bên. Vợ chồng phải ngủ chung suốt đời”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK