Chương 9
Thành phố vẫn nhộn nhịp nhưng cư nhiên Tô Ninh Hinh lại cô đơn đến lạ. Đôi chân cô cứ bước trong vô thức trên đường lớn.
Bầu trời bắt đầu mưa to, người người chạy nhanh để tìm tránh mưa. Ninh Hinh chẳng mải mai quan tâm mà cứ đi tiếp.
Trong hiên của một cửa hàng nhỏ, chàng trai thấy Ninh Hinh thân thể gầy gò bước dưới làn mưa liền động lòng trắc ẩn, cầm chiếc ô duy nhất đi đến nói: “Cô dùng nó đi. Tôi thấy mưa còn lâu đó.”
Ninh Hinh ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh ta. Chàng trai với vẻ mặt tuấn tú rất gần gũi, cô hỏi: “Tôi sao?”
Anh gật đầu rồi đưa ô vào tay cô. Bản thân chạy lên chiếc xe buýt mới đổ rồi đi mất hút. Ninh Hinh tay che dù trông theo, trái tim bỗng dưng lên cảm giác ấm áp lạ thường. Đã lâu rồi chưa ai quan tâm cô như vậy.
Nhưng đã đắm mình trong làn nước sũng liệu che ô sẽ khô lại sao?
Về đến nhà trong bộ dạng thê thảm Ninh Hinh đã vội chạy đưa pizza. Nhận lấy thức ăn anh nói với vẻ không hài lòng: “Thay quần áo rồi lên lau phòng đừng để sàn nhà ướt.”
Anh là đang lo lắng Vân Nguyệt sẽ trơn trượt, vậy Ninh Hinh ướt nhem anh không thương hại chút nào sao? Có chứ, nhưng chỉ một ít.
Hôm sau thức dậy trong người đầy mệt mỏi, có lẽ Ninh Hinh đã bệnh do hôm qua dầm mưa. Nhưng cô vẫn phải cố gắng làm việc vì hôm nay là chủ nhật sẽ chẳng ai làm thay cả.
Làm việc vừa xong thì nhà có người bấm chuông. Ninh Hinh chạy ra mở cửa liền có chút bất ngờ. Là người hôm qua cho cô mượn ô, anh ta nhìn cô hỏi: “Ủa cô ở đây sao?”
Ninh Hinh gật đầu đáp: “Đúng vậy. Anh đến tìm Hạo Văn à?”
“Đúng.”
“Mời vào.”
Hạo Văn ngồi ở sofa nhìn họ trò chuyện liền thấy khó chịu.
Anh ta vào nhà tự nhiên ngồi đối diện Hạo Văn: “Chào. Tôi là bác sĩ riêng của Cố gia.”
Anh ta là Trác Viễn – bác sĩ tài ba được nhiều bệnh viện săn đón. Nhưng vì gia đình có mối quan hệ thân thiết với Cố gia nên đồng ý về với Cố Thị, Trác Viễn cũng là bạn từ nhỏ của anh.
“Sau này cậu cứ làm ở bệnh viện của Cố Thị, khi nào cần tôi sẽ gọi.”
Tô Ninh Hinh đem nước ra: “Hai người uống nước.”
Trác Viễn thấy cô liền cảm thán: “Không ngờ phu nhân của cậu xinh thật đó.”
Cố Hạo Văn nhíu mày, hai người có giống vợ chồng đâu.
Ninh Hinh xua tay giải thích: “Không phải, tôi là giúp việc.”
Trác Viễn lên tiếng trách móc: “Xinh vậy mà cậu không động tâm sao? Phí thật đó.”
Với con mắt của một bác sĩ anh ta biết ngay cô bị bệnh, hỏi: “Cô bệnh sao? Để tôi khám giúp cô.”
Hạo Văn thấy hai người thân thiết thì nổi đóa: “Cô ta là giúp việc không phải người Cố gia. Cậu về được rồi đó.”
“Tôi khám miễn phí không lấy danh bác sĩ nhà cậu.”
Sau một hồi khám Trác Viễn kết luận: “Cô bị cảm rồi, để lát tôi lấy thuốc cho.”
Ninh Hinh cười mỉm đáp: “Cảm ơn anh, anh đợi xíu tôi trả ô.”
“Không cần. Cô ra đây tôi đưa thuốc.”
Cả hai đi khuất Hạo Văn liền tức giận trút hết lên cái sofa đáng thương.
Trước khi về Trác Viễn lại nhớ ra gì đó nói: “Tôi nghĩ có thời gian cô nên đến bệnh viện. Ở đây không đủ máy móc tôi không dám kết luận nhiều.”