Chương 12
Tô Ninh Hinh khó khăn quay về phòng. Cô đến phòng tắm dội nước lạnh vào người liên tục như muốn xóa đi những sự dơ bẩn khi ở bar, muốn cái lạnh làm mình tỉnh táo hơn mà thôi chìm đắm trong tình yêu mù quáng này.
Cô cứ ngồi đó dưới làn nước rồi rơi lệ, giọt nước mắt uất ức cô che nhẹm từ khi ở bar đến giờ. Cứ hễ cô nhắm mắt thì hình ảnh đám nam nhân xoay quanh hiện lên trong trí nhớ cô. Tô Ninh Hinh sắp nổ tung vì cuộc sống tàn bạo này rồi.
Một ngày mới lại đến, Tô Ninh Hinh mệt mỏi đi nấu bữa sáng và dọn dẹp như mọi khi. Dường như cuộc sống của cô như robot được Cố Hạo Văn lập trình sẵn.
Bê đồ ăn đến bàn, chuẩn bị quay đi thì Hạo Văn dặn dò: “Một lát dọn phòng làm việc.”
Cô nhẹ gật đầu rồi rời đi. Bên cạnh anh, Tô Vân Nguyệt thấy dạo này anh không đánh Ninh Hinh liền muốn bày trò.
Trưa đến, Tô Ninh Hinh lên phòng làm việc của anh dọn dẹp. Nơi đây rất ít được dọn dẹp vì căn bản nó khá sạch và kín đáo. Từ khi đến đây cô chưa thấy ai được vào dọn ngoại trừ bản thân.
Ninh Hinh bắt đầu lau dọn. Tiến đến bàn làm việc, nơi đây vẫn ngăn nắp như lần trước, vẫn là cái bàn với vài tập hồ sơ cùng lap top. Bên cạnh vẫn là khung ảnh của Yên Nhiên với nụ cười rạng rỡ như ban mai, chả trách Cố Hạo Văn bao năm vẫn một phương hướng về.
Buông nhẹ khung ảnh xuống cô đi lau dọn tiếp, chẳng may bàn tay vô tình chạm đến làm khung ảnh rơi xuống. Khung ảnh vỡ tan nát, căn phòng bừa bộn.
Tô Ninh Hinh sỡ hãi liền nhặt những mảnh vỡ. Hạo Văn phía dưới nghe tiếng đổ vỡ nhanh chóng đi lên.
Cảnh tượng trước mắt thật xấu xí, đôi mắt hằn lên tia đỏ giận dữ. Anh quát: “Cô làm cái quái gì vậy hả?”
Ninh Hinh sợ hãi đáp: “Em… em…”
“Ai cho phép cô động vào nó.”
Anh tiến đến nắm lấy mớ tóc của Tô Ninh Hinh, ép cho cô nhìn vào mình. Giờ đây Ninh Hinh đã đôi mắt đỏ hoe, cô van xin: “Em không cố ý, em xin lỗi…aaa.”
Hạo Văn bỏ qua những lời van xin vô nghĩa, anh đứng dậy lấy bàn chân to lớn đạp lên bàn tay Tô Ninh Hinh đang đặt trên đống đổ vỡ kia mà miết. Chẳng mấy chốc, máu đã chảy ra một mảng lớn.
Tô Ninh Hinh đau đớn lấy bàn tay còn lại bất lực đẩy chân anh ra: “Aaaa… đau, đau… tha cho em…”
Cố Hạo Văn giờ đây giận dữ mất kiểm soát, bởi lẽ khung ảnh đó chính là Yên Nhiên đã tặng anh. Lôi Tô Ninh Hinh vào nhà vệ sinh, anh xả nước ở nhiệt độ cao mà đưa bàn tay đau đớn của cô vào. Cô thống khổ cầu xin: “Áaa, đừng.. đừng. Đau lắm…”
Anh quát một cách đáng sợ: “Sao cô cứ ám Yên Nhiên hoài vậy. Hả?”
“Em… aaaa…”
Hất Tô Ninh Hinh xuống nền gạch lạnh lẽo anh nói: “Cút đi. Tiện nhân.”
Ninh Hinh đau đớn tột cùng, đôi mắt đỏ hoe cố gắng lê đi.
Tô Vân Nguyệt ở xa nhìn thấy thái độ của anh đối với Ninh Hinh như thế liền sợ bí mật bại lộ: “Phải sớm xử lí mày.”
Ninh Hinh cố gắng đi đến chân cầu thang liền ngả xuống ngất đi. Đám người hầu thấy thế chạy đến đỡ lấy. Cùng lúc đó, Trác Viễn đến bàn công việc với Hạo Văn thấy cảnh tượng này liền đưa cô vào viện.
Nhá nhem tối, Tô Ninh Hinh tỉnh dậy, mùi thuốc sát trùng khó chịu kèm cơn đau nhức khiến cô khẽ rên: “Aaa.”
Trác Viễn nghe thấy vội đỡ cô dậy uống miếng nước.
Ninh Hinh sau khi uống nước liền muốn ra về: “Tối rồi em về, không Hạo Văn đợi. Cảm ơn anh.”
Trác Viễn đỡ cô ngồi lại giường hỏi: “Sao em thành ra như này?”
Tô Ninh Hinh đôi mắt hiện lên nỗi buồn đáp: “Em làm vỡ khung ảnh của Yên Nhiên.”
Trác Viễn lắc đầu thương xót: “Em nghe anh nói. Em phải thật bình tĩnh nhé.”
Ninh Hinh vẻ mặt lo lắng thấy rõ, lại bi kịch gì ập đến cuộc đời này nữa.