• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 48

Tô Ninh Hinh nghe đến đó thì nước mắt đã giàn giụa, lớp chăn cũng vì thế mà run bần bật.

Hạo Văn định đến ôm em vào lòng nhưng nghĩ lại hoàn cảnh bây giờ nên thôi. Anh liền nói: “Anh ngủ ở sofa, em ngủ ngon. Anh yêu em.”

Ninh Hinh trong lớp chăn nghe tất cả chỉ là bản thân không đủ can đảm đối mặt. Cuộc đời cô đã trải qua nhiều khổ đau và nếm đủ dư vị thăng trầm. Giờ đây trái tim vốn nhỏ bé đã chay sạn cả rồi.

Cô không hận Hạo Văn, hơn thế nữa tình cảm dành cho anh vẫn còn chỉ là không vẹn tròn như ngày đầu.

Lâu sau, Ninh Hinh dần mở chăn ra nhìn về phía sofa thấy Hạo Văn đang ngủ. Tiến nhẹ đến gần anh, bàn tay nhỏ định chạm vào gương mặt người đàn ông băng lãnh này nhưng rồi rụt lại.

Ninh Hinh nhìn thật kĩ anh, anh có vẻ gầy đi nhỉ.

“Em ghét bản thân mình lắm, em thậm chí không hận anh mà vẫn yêu anh. Nhưng tình yêu của em quá hèn mọn so với đoạn thanh xuân của anh và Yên Nhiên, hơn thế nữa giữa chúng ta quá nhiều hiểu lầm. Em không đủ can đảm để mở lòng đón nhận bất kì ai nữa, em thật bạc nhược anh nhỉ. Và còn cả… con của chúng ta nữa… Em phải đối diện với anh như thế nào đây.”

Tô Ninh Hinh quay lại giường, đôi mắt mệt mỏi híp lại chìm vào giấc ngủ.

Trong góc tối, ánh mắt sâu lãnh đạm của Hạo Văn nhìn cô say đắm. Phải, anh đã nghe hết. Anh biết mình còn cơ hội.

Thành phố bước sang một ngày mới với sự huyên náo vốn có, từng giọt sương đọng lại trên tán cây dần rơi xuống.

Ninh Hinh trong phòng bệnh đang để cho Trác Viễn khám lại. Anh ta nói: “Em tiến triển rất tốt nhưng cần ở lại để theo dõi.”

Ninh Hinh cười nhạt đáp: “Vâng, em cảm ơn anh.”

Trác Viễn hài lòng vẽ nên nụ cười đầy say đắm, phong thái này thật giống ngày đầu anh gặp cô.

Hạo Văn từ sofa đi đến lên tiếng: “Em đói chưa? Anh đi mua đồ ăn.”

Ninh Hinh không đáp gương mặt quay đi vờ không nghe.

Trác Viễn thấy thế liền xua đi bầu không khí căng thẳng: “Cậu mua cháo đi, buổi sáng quan trọng. Ăn lấy lại sức nữa.”

Hạo Văn sau đó rời đi mà gương mặt hằn rõ tia đau lòng khó vơi.

Thật ra Ninh Hinh cũng không cần tịnh dưỡng nhiều chỉ cần ở lại theo dõi thôi, bởi lẽ trong lúc mất trí nhớ thì Hạo Văn đã chăm cô quá tốt.

Trác Viễn ngồi bên ghế nhìn cô nói với vẻ nghiêm túc: “Em có hận Hạo Văn không?”

Ninh Hinh nhìn anh ta, suy nghĩ hồi lâu lại lắc đầu.

Trác Viễn khuyên ngăn: “Nỗi đau Hạo Văn mang đến cho em nếu bắt em quên đi thì quá đáng, nhưng không quên không có nghĩa là luôn để tâm đến nó. Thật ra trong lúc em mất trí nhớ Hạo Văn đã chuộc lỗi với em rất nhiều, anh cũng chưa bao giờ thấy Hạo Văn ôn nhu như vậy với ai, cũng chưa thấy Hạo Văn đối đãi với Yên Nhiên dịu dàng như với em.”

Ninh Hinh khó hiểu nhìn anh ta, những chuyện lúc mất trí nhớ cô đều quên sạch.

Trác Viễn biết điều đó nên cười nhạt giải thích: “Có thể nói em sẽ bất ngờ và kinh tởm, nhưng người lăn lộn trong gió sương như cậu ấy đó là chuyện hiển nhiên. Cậu ấy đã giết Tô Vân Nguyệt một phần vì mình, một phần vì em.”

Ninh Hinh đôi đồng tử mở to tiếp nhận thông tin động trời, không ngờ người chị thường xuyên bắt nạt cô lại bị Hạo Văn giết: “Chẳng phải họ rất yêu nhau sao?”

Trác Viễn khoanh tay dựa vào ghế nghiêm túc đáp: “Không, Hạo Văn sẽ không bao giờ yêu cô ta cho dù cô ta có con của cậu ấy. Chẳng qua cô ta có nụ cười giống Yên Nhiên thôi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK