• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Vọng đi dọc theo con đường nhỏ quen thuộc mà anh đã đi qua vô số lần, khi đến nơi đẩy cửa ra nhìn, trong phòng không bật đèn, một mảnh đen kịt.

Anh có chút buồn bực, người bình thường mỗi ngày ngâm mình trong phòng thu, đêm nay lại không có ở đây.

Anh tò mò không biết Hồ Đào đã chạy đi đâu, lấy điện thoại di động đứng trước cửa phòng thu gọi điện thoại qua.

Hồ Đào chê điện thoại di động nhắc nhở âm thanh ồn ào, và khi cô làm âm nhạc không thích bị quấy rầy, nên điện thoại di động là trạng thái im lặng quanh năm.

Lúc đó, một đám người Tống Phong và Triệu Lễ đang chơi đùa vui vẻ, trong hoàn cảnh ồn ào như này Hồ Đào càng không chú ý tới màn hình điện thoại đang lấp lánh.

Tiêu Lâm Thất ngồi ở một bên ngược lại chú ý tới thông báo cuộc gọi điện thoại, thấy tên ghi chú anh ta đột nhiên ngẩn ra, giống như tên người con trai tối hôm qua đưa Hồ Đào trở về.

Hơn nữa dường như Hồ Đào còn đặc biệt tin tưởng và thân mật với anh một cách lạ thường.

Quen biết Hồ Đào cũng được một khoảng thời gian, có thể nhìn ra được, từ trước đến nay cô luôn khép mình lại không muốn mở lòng với người ngoài, cho dù cùng chơi đùa với Tống Phong, nhưng phần lớn thời gian đều là gọi một ly nước trái cây ngồi một mình trong góc không lên tiếng.

Nhưng người con trai kia dường như có chút không bình thường.

Tiêu Lâm Thất không biết rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ gì, anh ta nhấp một ngụm bia, nhìn ánh sáng trên màn hình điện thoại di động vẻ mặt chậm rãi ảm đạm xuống, không lên tiếng.

Một đám người ngồi thẳng đến rạng sáng mới tan cuộc, Tống Phong còn chưa thỏa mãn gọi một đám người đi hát KTV. Tiêu Lâm Thất tất nhiên là không có hứng thú, nhìn về phía Hồ Đào đang ngẩn người ở một bên, nên anh ta đã đề nghị đưa cô trở về.

Nghe vậy con ngươi mất tập trung của Hồ Đào mới chậm rãi hoàn hồn nhìn về phía anh ta, vừa định từ chối, Tiêu Lâm Thất đã đứng lên cầm theo cặp Hồ Đào đang đặt trên ghế.

Dáng người Tiêu Lâm Thất cao gầy, một vai đeo cặp Hồ Đào làm nổi bật cặp sách đặc biệt nhỏ bé, ngược lại có chút cảm giác thiếu niên kiêu ngạo và trẻ trung.

Hồ Đào thấy thế cũng lười từ chối, cùng anh ta đi trên con đường nhỏ tối đen, đèn đường lâu năm không sửa tản mát ra ánh sáng yếu ớt.

Cô nhìn vào túi xách trên vai anh ta, trêu chọc nới: "Cậu như vậy thật sự là rất đẹp trai.”

Tiêu Lâm Thất có chút vui mừng: "Phải không?”

"Ừm, thích hợp đi lừa gạt những cô gái nhỏ."

Tiêu Lâm Thất nghe vậy cười khẽ ra tiếng, lơ đãng hỏi: "Vậy tôi có thể lừa được cậu không?”

"Tôi cũng không phải là mấy cô gái nhỏ." Hồ Đào chỉ coi anh ta đang đùa, trả lời một cách thờ ơ.

Tiêu Lâm Thất còn chưa mở miệng, phía trước đã có một giọng nam lười biếng cắt đứt đoạn đối thoại của hai người.

"Tiểu Hồ Đào, sao giờ cậu mới trở về, tôi chờ cậu đến mức sắp mốc rồi."

Hồ Đào cũng không bất ngờ việc Tiết Vọng ở chỗ này, dù sao thì anh cũng đã quen với việc không mời mà đến.

"Không phải cậu có chìa khóa sao, đứng ngoài cửa làm gì?"

"Tôi đây không phải là lo lắng cho cậu sao." Tiết Vọng tựa vào trước cửa nói.

Hồ Đào có chút bất mãn, gần đây có một hai người đều coi cô như một đứa trẻ.

"Đừng lo lắng, mau tới mở cửa cho tôi." Tiết Vọng thúc giục nói.

Hồ Đào chậc chậc một tiếng, xoay chìa khóa trong tay, thảnh thơi đi qua mở cửa.

Tiết Vọng dẫn đầu đi vào ném mình ở trên sô pha thở phào nhẹ nhõm: "Ôi, vẫn là cảm giác quen thuộc.”

Hồ Đào quay đầu lại nhìn Tiêu Lâm Thất, cô nhận lấy cặp xách trong tay anh ta: "Cảm ơn, trên đường trở về cậu cũng cẩn thận một chút.”

Tiêu Lâm Thất vẫn chưa có tư thế muốn đi: "Đúng rồi Hồ Đào, đồ vật lần trước cậu đồng ý cho tôi còn chưa cho tôi đâu.”

"À đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên mất." Hồ Đào vội vàng xoay người vào trong gian phòng kế bên lục lọi tìm cái gì đó.

Tiết Vọng giương mắt nhìn Tiêu Lâm Thất đứng thẳng tắp ở cửa, anh nhíu mày, tự nhiên chào hỏi: "Vào ngồi một chút?" Rất có tư thế của chủ nhân căn nhà này.

Tiêu Lâm Thất lắc đầu: "Không cần.”

Anh ta há miệng, muốn nói lại thôi.

Tiết Vọng nhìn ra, thẳng thắn chỉ rõ: "Cậu muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”

"Cậu và Hồ Đào. Chỉ là bạn cùng lớp thôi sao?" Anh ta chỉ cảm thấy bạn cùng lớp cũng không nên thân thiết và quen thuộc như vậy.

Tiết Vọng vừa nghe lời này chợt nhìn ra tâm tư Tiêu Lâm Thất, anh cười đùa: "Là bạn học..."

"—— nhưng cũng không hoàn toàn."

"Ý cậu là sao?"

"—— Tôi còn là người ngủ cùng cậu ấy." Tiết Vọng nhìn về phía Hồ Đào đang chuyên tâm tìm đồ sau vách ngăn thủy tinh, vừa nhìn vừa trả lời.

Tiết Vọng chỉ cảm thấy lý do của mình không thành vấn đề, anh đích thực là thường xuyên nằm trên sô pha ngủ cùng Hồ Đào.

Tiêu Lâm Thất trầm mặc, trong phòng rơi vào một trận yên tĩnh quỷ dị.

Cũng may Hồ Đào rốt cục cầm đồ trong tay xuất hiện, phá vỡ tình cảnh xấu hổ này. Cô đưa album trong tay cho Tiêu Lâm Thất: "Này, đã hứa sẽ cho cậu album.”

Album này là về bài hát mới của Hồ Đào, cô làm nhạc lâu như vậy, mỗi lần ra bài hát đều tự mình làm album để làm kỷ niệm.

Tiêu Lâm Thất nghe nói vậy đã hỏi cô có thể đưa cho anh một album hay không, Hồ Đào nghĩ thầm đây không phải là việc khó gì nên đã vui vẻ đồng ý.

Lúc khắc đĩa CD cô nghĩ đến chuyện này nên cũng làm thêm một bản, nhưng vẫn quên đưa cho anh ta, hôm nay Tiêu Lâm Thất nhắc cô mới nhớ tới.

Tiêu Lâm Thất nhận lấy album, nhưng không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ cái gì, gật đầu xoay người muốn rời đi.

Vừa mới mở cửa, Tống Phong thò đầu vào: "Lão Thất, làm gì mà lâu như vậy còn chưa ra.”

Đám người Tống Phong đi được nửa đường vẫn cảm thấy nên kéo Tiêu Lâm Thất theo, bằng không đợi lát nữa uống say không có ai đưa về nhà. Đứng ở cửa phòng thu đợi nửa ngày vẫn không thấy anh ta ra, liền mở cửa đi vào xem.

Kết quả vừa lọt vào mắt là hình ảnh Hồ Đào đang tựa vào sofa, tay đặt bên cạnh sô pha, tư thế ngồi vô cùng lười biếng và tùy ý. Tiết Vọng bên cạnh càng giống như không có xương nằm ở bên cạnh, nửa chân đều sắp rơi xuống đất.

Giống như hai người nghiện m.a t.ú.y uể oải.

Tống Phong nhất thời trợn tròn mắt, trong đầu quanh quẩn hai vấn đề. Một là hai người bọn họ rốt cuộc có sử dụng m.a t.ú.y hay không, hai là vì sao trong phòng thu của Hồ Đào còn có một người đàn ông mà cậu ta chưa từng thấy qua.

Triệu Lễ nhìn chằm chằm mông Tống Phong vểnh nửa ngày cũng không thấy cậu ta rụt lại, buồn bực phòng thu âm của tên Hồ Đào này là bàn tơ động sao, một hai người đi vào cũng không ra được.

Triệu Lễ tùy tiện cất bước đi tới phía sau Tống Phong, khi thấy cảnh tượng sau cửa cũng trong nháy mắt hóa đá.

Được rồi, tất cả đều rơi vào bàn tơ động.

"Mẹ nó Hồ Đào, cậu ta là kim ốc tàng kiều của cậu sao." Triệu Lễ nhịn không được mắng một câu th.ô t.ục.

"Này này, tôi rõ ràng là nam, kiều chỗ nào." Tiết Vọng kháng nghị.

Tống Phong: "Mẹ nó chuyện gì đây! ! Hồ Đào, cậu giải thích một chút đi, bình thường mỗi ngày đều khóa cửa không cho chúng tôi vào phòng thu, hóa ra là bởi vì bên trong cất giấu người yêu nhỏ của cậu đúng không?”

"Đúng vậy, Hồ Đào, dựa vào cái gì người đàn ông này có thể vào phòng thu của cậu." Triệu Lễ hậu tri hậu giác nhận ra.

Hồ Đào cho rằng một Tiết Vọng đã đủ ầm ĩ, kết quả không nghĩ tới có một ngày nào đó có thể tiếp nhận cảnh tượng náo nhiệt bảy miệng tám lưỡi như vậy.

“Đừng luôn luôn tên đàn ông này, tiểu gia tôi có tên!” Tiết Vọng rốt cục thoát khỏi trạng thái tê liệt ngồi dậy, cảm giác mình bị vũ nhục.

"Ai quản tên của cậu là gì, Hồ Đào, cậu không giải thích rõ ràng, hôm nay chúng tôi sẽ dựa vào cái này không đi." Tống Phong tức giận nói.

"Tiểu Hồ Đào, bọn họ vũ nhục bổn thiếu gia! ! Cậu mau nói cho họ biết tại sao tôi có thể ở đây!” Tiết Vọng lắc lắc cánh tay Hồ Đào.

Vẻ mặt Hồ Đào không thể luyến tiếc, Triệu Lễ nhìn cảnh tượng này luôn có một loại cảm giác đang coi tiểu thiếp thời cổ đại nói: "Lão gia, ngươi phải thay ta làm chủ!”.

Anh ta luôn cảm giác một giây sau Hồ Đào sẽ bật ra một câu ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.

Hồ Đào bị ầm ĩ không chịu nổi, sờ sờ dưới bàn trà, tìm được một bao thuốc lá không biết đặt ở đây lúc nào, từ bên trong rút ra một điếu châm lửa.

Đã lâu rồi cô không có hút thuốc, chỉ có lúc cực kỳ phiền não mới có thể hút một điếu để giảm bớt một chút, ví dụ như hiện tại.

Cô cảm thấy nếu hôm nay cô không nói lời nào, phỏng chừng đám người Tống Phong sẽ thật sự ngủ ở đây.

Vì vậy, cô từ từ phun ra một ngụm khói, thờ ơ nói: "Bởi vì cậu ta không biết xấu hổ."

“Đúng vậy!” Tiết Vọng gật đầu, vẻ mặt tự hào.

Nhưng một giây sau anh phản ứng lại: "Tiểu Hồ Đào, cậu lại dám mắng tôi.”

"Tôi mắng cậu còn ít sao?" Hồ Đào liếc nhìn anh.

Tiêu Lâm Thất đứng ở một bên thật lâu cũng không nói một câu, Tống Phong nhìn ra cảm nhận của anh ta, cố ý nói: "Làm sao tôi lại có cảm giác như lão Thất đang đứng bắt gian vậy.”

“Đừng lắm chuyện, cút đi cho tôi, tôi muốn ngủ.” Hồ Đào tiện tay cầm gối ôm trên sô pha ném qua, bị Tống Phong bắt lấy.

"Vậy, tiểu nhân không quấy rầy ngài cùng Tiểu Kiều Kiều qua đêm." Tống Phong bóp giọng nói.

“Ôi, tôi đã nói tôi không phải kiều!” Tiết Vọng vừa muốn đứng lên cùng cậu ta lý luận, Tống Phong đã nhanh tay lẹ mắt lôi kéo Triệu Lễ cùng Tiêu Lâm Thất đi.

Trong phòng rốt cục cũng khôi phục lại yên tĩnh, Hồ Đào như trút được gánh nặng, dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác.

Tiết Vọng nhặt gối ôm vừa bị Tống Phong ném xuống, anh tiến lên hỏi: "Tiểu Hồ Đào, những điều bọn họ vừa mới nói là thật sao, chỉ có tôi mới có thể vào phòng thu của cậu đúng không?”

"Đừng tự luyến, còn không phải da mặt của cậu quá dày, nhất định phải đi theo."

"Đừng khẩu thị tâm phi, nếu cậu không muốn rõ ràng có thể đuổi tôi đi, thừa nhận đi, tiểu Hồ Đào, tôi chính là trường hợp đặc biệt của cậu."

"Tiết Vọng, cậu vẫn luôn tự luyến như vậy sao." Vẻ mặt Hồ Đào không nói nên lời.

"Không có, tôi chỉ tự luyến với mình cậu." Tiết Vọng chớp chớp mắt.

“Cút đi, tôi không cần.”

"Tôi đây gọi là trả lễ, cậu coi tôi là trường hợp đặc biệt, thì tôi cũng coi cậu là duy nhất."

"Cậu đừng làm tôi buồn nôn." Hồ Đào tự hỏi anh học được những lời trần tục này ở đâu.

Tiết Vọng còn muốn nói chuyện, Hồ Đào đã kéo chăn lên đ.ỉnh đầu rồi nằm xuống, anh bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy tắt đèn.

Khi đi ngang qua thùng rác, anh vô tình nhìn thấy tàn thuốc nằm bên trong, anh nhìn Hồ Đào đang quấn trong chăn như con tằm, nhẹ giọng nói: “Hút ít thuốc thôi.”

Nói xong anh liền tắt đèn, cũng trở lại sô pha nằm xuống.

Hồ Đào nghe động tĩnh bên ngoài chăn rốt cục cũng chấm dứt, mới vén chăn lên lộ ra cái đầu, hít một hơi thật sâu.

Cô nằm trên sô pha, nhìn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên bàn trà, có một loại sắc điệu mông lung.

Cô nhớ lại lời Tống Phong cùng Tiết Vọng vừa nói, tuy nói chỉ là đùa giỡn, nhưng trong lòng cô lại vô cùng phiền não.

Từ trước đến nay cô luôn chán ghét người khác lải nhải bên tai mình, phòng thu âm lại càng thuộc về một thế giới riêng để cô sáng tác âm nhạc, chưa bao giờ để cho người khác vào quấy rầy, bọn Tống Phong và Triệu Lễ lúc ấy ầm ĩ muốn tham quan cũng bị cô từ chối.

Chưa kể đến việc khi sáng tác, nếu bị quấy rầy cô thực sự sẽ giết người.

Nhưng Tiết Vọng hình như là một trường hợp đặc biệt.

Anh giống như một loại thuốc mỡ bôi trên da chó, luôn không ngừng đi theo mình, tối hôm đó tình cờ gặp anh đến phòng thu âm, nhưng cô cũng không đuổi anh đi.

Cô cũng không biết vì nguyên nhân gì, đại khái lúc đó anh cũng coi như an phận, không làm phiền đến việc mình thu âm ca khúc.

Ngay từ đầu là thật sự cảm thấy trên thế giới sao lại có người ồn ào như vậy, bị mắng cũng giống như không biết đến hai chữ da mặt viết như thế nào, không biết trời cao đất dày mỗi ngày đều lẩm bẩm bên tai cô.

Thời gian dài cô lại cũng không cảm thấy phiền, có thể là thói quen đi.

Ừ, hẳn là như vậy.

Hồ Đào suy tư xong những thứ này, xoay người định đi ngủ.

Nhưng cô luôn cảm thấy vẫn rất phiền não, vả lại còn có chút mê mang, rõ ràng mình đã tìm được nguyên nhân.

Cô lấy tay dò xét, sờ được hộp thuốc lá vừa rồi.

Cô rút ra một cây, vừa mới sờ đến bật lửa trên bàn trà, câu "Hút ít thuốc thôi" vừa rồi của Tiết Vọng lại quanh quẩn trong đầu mình.

Anh nói nhẹ nhàng lơ đãng, nói xong liền tắt đèn, để cho câu dặn dò kia như có như không hòa vào trong bóng đêm cùng yên tĩnh của căn phòng, tựa như chưa từng nói qua.

Nhưng Hồ Đào vừa nghe được lại đặc biệt rõ ràng.

Cô buông hộp thuốc xuống, nhìn chằm chằm Tiết Vọng trên sô pha khác đang đưa lưng về phía cô, dùng sức vỗ vỗ đầu mình.

Tại sao cô phải nghe lời anh như vậy?

Hồ Đào nghĩ trong lòng.

Cô phản nghịch lại đi sờ hộp thuốc lá, nhưng khi sờ đến lại thu tay về.

"Chậc, mẹ nó." Hồ Đào thì thầm trong bóng tối.

Cô ngồi dậy và gãi tóc. Bàn tay dùng sức vỗ lên công tắc, ánh đèn kèm theo một tiếng "ba" thanh thúy sáng lên, Hồ Đào đá một cái vào lưng Tiết Vọng.

Tiết Vọng đang ngủ say bừng tỉnh: "Động đất sao?”

“Cút về nhà ngủ cho tôi.”

"Sao vậy, vừa rồi không phải còn tốt sao." Tiết Vọng nghi hoặc gãi gãi đầu.

Cuối cùng Tiết Vọng vẫn bị Hồ Đào đuổi về trong biệt thự lạnh như băng của anh với lý do mà chính anh đã nói, nếu cậu không muốn tôi ở lại, có thể trực tiếp đuổi tôi đi.

Thật sự là họa từ miệng mà ra.

Tiết tiểu thiếu gia nằm trên chiếc giường kingsize của mình cảm khái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK